Monday, January 13, 2014

20 TUỔI MÀ ĐI THEO CỘNG SẢN LÀ KHÔNG CÓ CÁI ĐẦU, 40 TUỔI MỚI TỪ BỎ CỘNG SẢN LÀ QUÁ TRỄ VÌ KHÔNG CÓ TRÁI TIM

Phản biện:
 
20 TUỔI MÀ ĐI THEO CỘNG SẢN LÀ KHÔNG CÓ CÁI ĐẦU, 40 TUỔI MỚI TỪ BỎ CỘNG SẢN LÀ  QUÁ TRỄ VÌ KHÔNG CÓ TRÁI TIM.
 
Thiện Ý.
 
 
       Trước đây, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Nam Tư  Milovan Djilas sau khi “phản tỉnh” từng tuyên bố “20 tuổi mà không theo cộng sản, là không có trái tim.40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu”. Nhưng chúng tôi phản biện rằng  20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ cộng sản là quá trễ vì không có trái tim”.
      Bài phản biện này lần lược trình bầy:
-       Tính ngụy biện có chủ đích qua câu tuyên bố của Milovan Djilas.
-       Tính chính biện  để phản bác câu tuyên bố ngụy biện của Milovan Djilas.
 
I/- TÍNH NGỤY BIỆN CÓ CHỦ ĐÍCH QUA CÂU TUYÊN BỐ CỦA MILOVAN DJILAS.
     Trước đây trong thời kỳ chiến tranh ý thức hệ hình thành sau Thế Chiến II (1939-1945) diễn ra dưới hai hình thái: Chiến Tranh Nóng nơi một số các nước nghèo và Chiến Tranh Lạnh giữa các cực cường. (đứng đầu hai khối là Mỹ- Nga), Nam Tư là một trong các nước Đông Âu bị cộng sản hóa dưới áp lực của Hồng quân Liên Xô. Nhưng Nam Tư với Thống Chế Tito người đứng đầu đảng Cộng sản và nhà nước xã hội chủ nghĩa Nam Tư đã sớm vượt thoát khỏi sự kềm kẹp của Moscow để đi theo kiểu chế độ xã hôi chủ nghĩa dân tộc, độc lập với hệ thống các nước Xã Hội Chủ Nghĩa Đông Âu do Liên Xô cầm đầu.Cựu Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Nam Tư  Milovan Djilas là một trong các lãnh tụ cộng sản hàng đầu đã “phản tỉnh” rất sớm, trước khi khối các nước cộng sản Đông Âu tan rã vào cuối thấp niên 80 và đầu thập niên 90 . Sau khi “phản tỉnh” Ông từng tuyên bố   20 tuổi mà không theo cộng sản, là không có trái tim.40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu”. Lời tuyên bố này có lẽ dựa trên kinh nghiệm của cá nhân ông khi đi theo cộng sản vào năm 20 tuổi, rồi từ bỏ cộng sản vào năm 40 tuổi chăng?  Lời tuyên bố này mang tính ngụy biện có chủ đích gì?
     1.-Chủ đích biện minh cho việc tin theo cộng sản là một sai lầm chính đáng, không thể tránh được. Ngụy biện rằng ở độ tuổi 20, tuổi trẻ thường đầy ắp lý tưởng, hoài bão,ước mơ cao đẹp, hướng thượng, nên thường bất mãn với thực tại xã hội có nhiều giai cấp sống chung, còn nhiều bất hoàn và bất công. Chủ nghĩa cộng sản mang tính mê hoặc đã đáp ứng đúng lý tưởng, hoài bão,ước mơ cao đẹp, hướng thượng của tuổi trẻ, khi vẽ ra một xã hội tốt đẹp không còn cảnh bất công, không còn cảnh người áp bức bóc lột người, đi từ bất hoàn: Xã hội xã hội chủ nghĩa (còn giai cấp, còn nhà nước, mọi người làm việc theo năng lực, hưởng theo sức lao động bỏ ra…) tiến tới xã hội viên mãn: xã hội cộng sản chủ nghĩa (Không còn giai cấp, không còn nhà nước, mọi người lao động tự giác, làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu…).  Vì vậy, cựu Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Nam Tư  Milovan Djilas mới cho rằng “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim” và việc cá nhân ông và những người tuổi trẻ cùng trang lứa đã đi theo cộng sản, dù là sai lầm nhưng là một “sai lầm chính đáng”,khó tránh khỏi.
   Đây rõ ràng là một sự ngụy biện, khi nói “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim”. Như vậy chỉ có thiểu số những người trẻ ở độ tuổi 20 tin theo cộng sản, mới có trái tim sao? Thế còn tuyệt đại đa số những người trẻ ở độ tuổi này không đi theo cộng sản đều không có trái tim ư ? Câu nói này có thể đúng với đa số trong thiểu số những người trẻ thuộc thành phần ít học trong giai cấp công nhân và nhân dân lao động nghèo khó ở Nam Tư cũng như các nước khác. Vì ít học nên năng lực nhận thức và xét đoán có thể bị hạn chế, nên mới dễ bị cộng sản mê hoặc, kích động lòng căm thù giai cấp mà đi theo cộng sản. Nhưng sẽ không đúng, chỉ là ngụy biện đối với Tổng bí thư Cộng Đảng Nam Tư cũng như những đảng viên cộng sản khác vốn xuất thân từ thành phần trí thức tiểu tư sản giác ngộ, đầu hàng về mặt giai cấp (ngụy biện) để bước vào hàng ngũ lãnh đạo đảng Cộng sản, tức đảng của giai cấp Công nhân và nhân dân lao động. Vì với trình độ học thức dù mới ở độ tuổi 20 mươi,những người này không thể theo cộng sản bằng cảm tính súc động của trái tim mà là phải có cái đầu biết suy nghĩ chứ?.
       Điển hình thực tế tại Việt Nam, lấy trường hợp cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng và những người trẻ khác trong cái gọi là“Phong trào thanh niên sinh viên học sinh chống Mỹ -Thiệu” trong cuộc chiến tranh Quốc- Cộng trước 30-4-1975,chỉ là thiểu số  xuất thân từ thành phần có học. Vậy không thể nói chỉ có họ theo cộng sản mới có trái tim. Thế còn tuyệt đại đa số thanh niên sinh viên học sinh cùng thời ở tuổi đôi mươi trở lên mang ý thức hệ quốc gia, không theo cộng sản đều không có trái tim ư?- Không cần viết ra thì ai cũng có lời phản biện chính xác.
   2.- Milovan Djilas nhận theo cộng sản là sai lầm, nhưng lại tỏ ra không chia xẻ trách nhiệm cá nhân về những hậu quả tai hại do cộng sản gây ra trong quá khứ đối với con người và đất nước. Trái lại, qua lời tuyên bố Milovan Djilas như muốn nói lên niềm tự hào cá nhân và những người đồng trang lứa ở tuổi đôi mươi là đã sống có lý tưởng, khi một thời đã hy sinh chiến đấu cho lý tưởng cộng sản mà mình nghĩ là cao đẹp. Nhưng nay sau khi nhận thức được chủ nghĩa cộng sản là không tưởng, chỉ gây tác hại nhiều mặt cho con người, xã hội và đất nước,đã biết sai lầm, quyết tâm từ bỏ cộng sản,nên ông đã nói “40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu”.
    Nhận định chung toàn câu nói có tính ngụy biện của cựu Tổng bí thư đảng Cộng sản Nam Tư Milovan Djilas cho thấy một tính chất chung của những đảng viên CS khó cải sửa,tính cao ngạo còn tồn tại như một cá tính dù họ đã biết theo cộng sản là sai lầm(Đúng như tục ngữ Việt Nam có câu: “Cà Cuống chết đến đ.. vẫn còn cay). Tính cao ngạo này có lẽ phát sinh từ môi trường cộng sản luôn sống trong thủ đoạn, gian dối, lọc lừa và dùng ngụy biện để che dấu hòng tuyên truyền lừa mị lối kéo quần chúng tin theo cộng sản.
      Vậy thì, đây là…..
II/- TÍNH CHÍNH BIỆN ĐỂ PHẢN BÁC CÂU TUYÊN BỐ NGỤY BIÊN CỦA MILOVAN DJILAS.
    Tính chính biện là  20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ cộng sản là quá trễ vì không có trái tim”.
    Thật vậy, tuổi trẻ ở độ tuổi 20 phần đông, nếu không bất thường vì bị bệnh tâm sinh lý, thì đều cò thể đủ năng lực nhận thức và phán đoán về lý tưởng cộng sản là không tưởng (lý tưởng dù cao đẹp nhưng không thể thực hiện, chỉ là bánh vẽ) và chủ nghĩa cộng sản là tuyệt đối không thể thực hiện được.Vì vậy tuyệt đại đa số tuổi trẻ ở độ tuổi đôi mươi dù có hay không có học thức ít nhiều như ở nước ta và các nước có nạn cộng sản đều đã không theo cộng sản là do có cái đầu, chỉ có thiểu số những thanh niên ở độ  20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu”.
   Điển hình tại nước ta, những người thời tuổi trẻ đôi mươi đi theo cộng sản, như cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng và những đảng viên cộng sản khác,nhất là những học sinh, sinh viên đại học, vẫn chỉ là một con số quá nhỏ so với phần đông tuổi trẻ thuộc giới thanh niên,học sinh, sinh viên ở Miền Nam đã không theo mà còn chống cộng sản. Với Trình độ và năng lực nhận thức của họ đúng ra phải hiểu lý tưởng cộng sản là không tưởng và chủ nghĩa cộng sản là bất khả thực hiện. Vì ít ra họ cũng được hấp thụ một nền giáo dục nhân bản, khai phóng trong một chế độ dân chủ pháp trị ở Miền Nam, dù phôi thai, còn nhiều bất hoàn, song họ vẫn có cơ hội tự do tìm hiểu để biết rõ về lý tưởng và chủ nghĩa cộng sản trên bình diện lý luận và thực tiễn, qua các phương tiện truyền thông như truyền thanh, truyền hình, sách báo, phim ảnh, tài liệu,  nói về cộng sản và qua thực tế đang diễn ra nơi các nước thuộc thế giới cộng sản và các nước trong thế giới tự do. Đồng thời, qua thực tiễn sinh động chế độ độc tài đảng trị xã hội chủ nghĩa ở Miền Bắc  so với chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hòa ở Miền Nam, để thấy được chính tà, và thấy rõ thực chất của cuộc chiến tranh Quốc -Cộng để không có các hành động ủng hộ, làm lợi cho cộng sản, nhất là không vào đảng cộng sản để cùng gây tai họa toàn diện cho nhân dân và đất nước.Thế những thực tế họ đã theo cộng sản ở độ tuổi đôi mươi trở lên, nên chính biện phải là  20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu” chứ không thể ngụy biện “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim”như cựu Tổng Bí Thư Cộng đảng Nam Tư Milovan Djilas đã tuyên bố sau khi biết sai lầm mà “Phản tỉnh”.
     Thế rồi, nếu đã lỡ theo cộng sản vì “không có cái đầu”, thì sau một thời gian ngắn phải biết nhận thức đúng sai mà “phản tỉnh” đểtừ bỏ cộng sản càng sớm càng tốt, chứ không phải đợi đến 40 tuổi như cựu Tổng Bí Thư Cộng đảng Nam Tư Milovan Djilas, hay như cựu đảng viên CS Lê Hiếu Đằng cũng như hầu hết các đảng viên đảng CSVN khác đã “phản tỉnh” quá trễ, thường là ở độ tuổi quá cao, đã về hưu, không còn nắm quyền lực trong tay. Như vậy là “Quá trễ vì không có trái tim”. Vì nếu có trái tim, họ đã biết rung động,sót sa mà“Rời bỏ cộng sản” sớm hơn ngay trong thời kỳ chiến tranh Quốc – Cộng,  khi thực tế chính mình đã tiếp cận để hiểu biết thực chất cộng sản (khi thực hiện là tàn ác, giã man với ch6am ngôn “Cứu cánh biện minh cho hành động”) , khi đã chứng kiến hay phải thực hiện những thủ đoạn, hành vị tàn ác theo lệnh đảng CSVN, đối với những người cùng mầu da sắc máu,nhân danh lý tưởng cộng sản, trong cuộc chiến tranh Quốc- Cộng vừa qua (1954-1975).
      Một điển hình gây kinh hoàng đối với nhân dân Miền Nam và chấn động cộng luận quốc tế là vụ thảm sát, chôn sống hàng ngàn quân, dân, cán chính Việt Nam Cộng Hòa khi Việt cộng mở cuộc tổng tiến công vào hầu hết các đô thị Miền Nam Tết Mậu Thân 1968. Đó là chưa kể các hành động khủng bố tàn ác khác (pháo kích bừa bãi vào các đô thị, ám sát, đặt chất nổ sát hại nhiều thường dân vô tội, gây kinh hoàng từ thành thị đến nông thôn Miền Nam…trong thời chiến tranh Quốc-Cộng)  mà cộng sản Bắc Việt đã gây ra cho nhân dân Miền Nam sau khi phát động cuộc chiến tranh nhằm cộng sản hóa Miền Nam.Không thể đổ lỗi cho quy luật chiến tranh là phải có hành  động bạo tàn như thế.Tại sao những cựu đảng viên cộng sản như Lê Hiếu Đằng khi chứng kiến những tội ác, thảm cảnh do cộng sản gây ra cho đồng bào ruột thịt Miền Nam đã không “phản tỉnh” để sớm “rời bỏ cộng sản”?-  Phải chăng vì họ “không có trái tim” biết sót xa rung động? Vì cộng sản đã giáo dục lòng căm thù giai cấp của chủ nghĩa cộng sản sâu nặng hơn tình tự dân tộc và tình yêu quê hương đất nước; rằng “cứu cánh biện minh cho hành động”?
    Thế rồi sau khi chiếm được Miền Nam, cộng sản hóa toàn cõi đất nước, các đảng viên cộng sản như Lê Hiếu Đằng và những đồng chí cùng thời theo cộng sản, trong vai trò của kẻ cầm quyền, hiển nhiên là họ phải có cái đầu đề sớm nhận thức được lý tưởng cộng sản là không tưởng và việc thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam là tuyệt đối không thể. Bởi vì họ phải nhận thức được đúng sai qua việc thực hiện chủ trương chính sách xây dựng chủ nghĩa cộng sản với những hệ quả thực tế mọi mặt trên đời sống nhân dân cả nước, với guồng máy trấn áp của nền chuyên chính vô sản, bắt bớ tù đầy, sát hại nhiều người yêu nước có chung nòi giống.Đồng thời qua thực tiễn họ phải thấy Đảng Cộng Sản Việt Nam không phải là đội tiên phong của giai cấp công nhân theo lý luận của chủ nghĩa cộng sản, để làm cách mạng xã hội chủ nghĩa, giải phóng giai cấp để xây dựng một xã hội không còn cảnh người áp bức bóc lột người. Trái lại đảng CSVN đã trở thành một tập đoàn giai cấp thống trị mới, giai cấp cán bộ đảng viên cộng sản chia nhau nắm quyền, với nhiều ưu quyền đặc lợi, độc quyền áp bức bóc lột mọi tầng lớp nhân dân, trong đó có cả giai cấp công nhân vốn được cộng sản xưng tụng là giai cấp tiên phong của cách mạng xã hội chủ nghĩa.
      Thực tế là trong hai thập niên xây dựng xã hội chủ nghĩa thất bại hoàn toàn (1975-1995), dù đã cố gắng thực hiện chủ trương chính sách “Đổi Mới” nửa vời là chỉ đổi mới kính tế, không đổi mới chính trị(1976-1995), đã phá họai toàn diện đất nước ra sao, đời sống nhân dân đói khổ lầm than, mất hết tự do, nhân quyền bị chà đạp như thế nào;Tiếp đến kể từ năm 1995, sau khi được Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận, thiết lập quan hệ ngoại giao, đã giúp cho “Đổi mới theo con đường làm ăn kinh tế thị trường” đem lại hiệu quả thực tiễn ra sao, hơn ai hết đảng viên Lê Hiếu Đằng và những đảng viên cộng sản khác phải biết hiệu quả đó có được đâu phải là “con đường xã hội chủ nghĩa”mà là “con đường tư bản chủ nghĩa” ( “Đảng ta” cố che đậy bằng khẩu hiệu ngụy biện lừa bịp “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”)để “Phản tỉnh” sớm hơn, chứ không đợi lúc về già,hết chức hết quyền, khi nằm trên giường bệnh mới rời bỏ cộng sản.
     Như vậy có thể kết luận bằng chính biện, rằng “ 20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ cộng sản là quá trễ vì không có trái tim”. Chính biện này nhằm phản bác lại lời tuyên bố có tính ngụy biện của cựu Tổng Bí Thư Cộng Đảng Nam tư  Milovan Djilas sau khi “phản tỉnh”, rằng “20 tuổi mà không theo cộng sản, là không có trái tim.40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản, là không có cái đầu”.
      Một ngụy biện có chủ đích biện minh cho việc tin theo cộng sản là một sai lầm chính đáng của tuổi trẻ có lý tưởng, đầy nhiệt huyết, không thể tránh được. Nhận sai lầm nhưng  không chịu chia xẻ trách nhiệm gì về những hậu quả tai hại, toàn diện cho nhân dân và đất nước do đảng cộng sản gây ra trong thời gian sai lầm đã tin và làm theo cộng sản.Đồng thời cũng thể hiện tính cao ngạo, thiếu trung thực của  những người cộng sản, do được giáo dục đào tạo từ môi trường cộng sản luôn sống trong thủ đoạn, gian dối, lọc lừa và luôn dùng ngụy biện để che đây những việc làm sai trái của chính mình, cũng như để tuyên truyền lừa mị, mê hoặc lối kéo quần chúng tin theo cộng sản, gây tác hại nghiêm trọng toàn diện và di hại lâu dài cho dân tộc và đất nước./.
Thiện Ý
Houston, ngày 12 tháng 1 năm 2014

Thursday, January 9, 2014

Một đề nghị chân thành với: CÁC ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH CẦN HÀNH ĐỘNG KỊP THỜI ĐỂ CỨU DÂN CỨU NƯỚC VÀ TỰ CỨU.



Một đề nghị chân thành với:
CÁC ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH CẦN HÀNH ĐỘNG KỊP THỜI ĐỂ CỨU DÂN CỨU NƯỚC VÀ TỰ CỨU.

Thiện Ý

-Thế nào là một đảng viên cộng sản chân chính?
- Vì sao một đảng viên cộng sản chân chính cần hành động kịp thời để cứu dân, cứu nước và tự cứu?
        Đó là nội dung bài viết đề nghị chân thành với các đảng viên cộng sản chân chính nhân dịp đầu năm 2014.

I/- THẾ NÀO LÀ MỘT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH?
     Theo quan niệm của chúng tôi, một đảng viên cộng sản chân chính phải là người ngay từ khởi đầu đã ngay tình tin theo lý tưởng cộng sản như là một lý tưởng cao đẹp, đã gia nhập đảng Cộng Sản là để có điều kiện, phương tiện và cơ hội thực hiện chủ nghĩa cộng sản: giải phóng giai cấp trong xã hội hiện tại có giai cấp bị áp bức bóc lột, để xây dựng một xã hội mới trong tương lai ngày một tốt đẹp, đi từ bất hoàn: Xã hội xã hội chủ nghĩa (còn giai cấp, còn nhà nước của giai cấp vô sản do đảng Cộng sản cầm quyền (Chuyên chính vô sản) , mọi người làm việc theo năng lực, hưởng theo sức lao động bỏ ra, từng bước hình thành những con người mới xã hội chủ nghĩa, sống vì mọi người, mọi người vì mỗi người…) tiến tới xã hội viên mãn: xã hội cộng sản chủ nghĩa (Không còn giai cấp, không còn nhà nước, mọi người lao động tự giác, làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu, tài hóa xã hội dư thừa, mọi nhu câu được thỏa mãn, mọi người được sống ấm no, tư do hạnh phúc như một thiên đường nơi trần thế, “Thiên Đường Cộng Sản”…) .    Thế nhưng, sau nhiều năm hy sinh chiến đấu giành được chính quyền, thực hiện chủ nghĩa cộng sản, đã kịp thời “phản tỉnh” khi nhận thức được lý tưởng cộng sản chỉ là “không tưởng” (lý tưởng dù cao đẹp nhưng không thể thực hiện được) và việc thực hiện chủ nghĩa cộng sản đã chỉ đem lại những hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài cho nhân dân, dân tộc và đất nước. Phản tỉnh về nhận thức chưa đủ (phản tỉnh nửa vời), người đảng viên cộng sản chân chính còn phải can đảm chứng tỏ bằng hành động cụ thể trên thực tế để chấm dứt những tác hại cho nhân dân, dân tộc và đất nước (phản tỉnh hoàn toàn)
      Lấy trường hợp cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng làm một điển hình về người cộng sản chân chính đã “phản tỉnh”. Ông Lê Hiếu Đằng  khởi đầu đã thực tâm và có thiện chí khi tin theo lý tưởng cộng sản là cao đẹp và đã gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam để có điều kiện và cơ hội thực hiện chủ nghĩa cộng sản tại Việt Nam. Nhưng sau khi nhận thức được rất sớm (Phản tỉnh nhận thức mang tính nửa vời) về lý tưởng cộng sản (cao đẹp nhưng không tưởng) và việc thực hiện chủ nghĩa cộng sản là không thể (chỉ gây tác hại nhiều mặt, lâu dài cho dân, cho nước)đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng mới đây đã “phản tỉnh hoàn toàn” qua hành động công khai tuyên bố ly khai đảng Cộng Sản Việt Nam và một số hành động tiếp theo.
     Theo chỗ chúng tôi được biết là chỉ vài năm sau ngày 30-4-1975 khi đảng CSVN nắm quyền thống trị trên cả nước, đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng (cũng như một số đảng viên cộng sản khác được kết nạp trong “Phong Trào thanh niên, sinh viên, học sinh chống Mỹ-Thiệu”) đã có những biểu hiện “phản tỉnh”, nhưng mới chỉ là sự phản tỉnh về mặt nhận thức, “phản tỉnh nửa vời”. Phải đợi 45 năm sau, đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng mới có được “phản tỉnh hoàn toàn” sau khi công bố quyết định ra khỏi đảng CSVN vào ngày 4-12-2013 vừa qua và có một số hành động cụ thể khác tiếp theo chứng tỏ sự “Phản tỉnh hoàn toàn” của mình, như  công khai đòi đa  nguyên đa đảng, vận động hình thành “Đảng Dân Chủ Xã Hội như một chính đảng đối trọng và đối lập xây dựng với đảng CSVN; kêu gọi các đảng viên phản tỉnh khác còn giấu mặt hãy công khai ra khỏi đảng CSVN để cùng đấu tranh cho một nên dân chủ pháp trị đa nguyên đa đảng tại Việt Nam.Tiếc rằng sự “phản tỉnh hoàn toàn” này của cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng đã quá trễ, khi nằm trên giường bệnh, không còn thời gian bao lâu nữa để làm được gì thêm có lợi cho dân cho nước.Nhưng dẫu sao vẫn “chưa muộn” vì ít ra trước khi nhắm mắt, đã nói lên được những sai lầm cá nhân trong quá khứ để cảnh tỉnh và làm gương cho những ai đã cùng mắc sai lầm như Ông, vì lỡ tin theo lý tưởng cộng sản và vào đảng cộng sản để thực hiện chủ nghĩa cộng sản, mà thực tế đã chỉ gây tai họa nghiêm trọng, toàn diện, lâu dài cho dân cho nước.

II/- VÌ SAO  NGƯỜI ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN CHÂN CHÍNH CẦN HÀNH ĐỘNG KỊP THỜI  ĐỂ CỨU DÂN, CỨU NƯỚC VÀ TỰ CỨU?
      Sau khi “phản tỉnh hoàn toàn”, đang nằm trên giường bệnh, cựu đảng viên CS Lê Hiếu Đằng đã cố gắng nhắn nhủ với các đảng viên công sản cùng cảnh ngộ như mình, rằng:
     “ … Tôi muốn nhắn anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết thì không có thời điểm nào thuận lợi bằng thời điểm này để tỏ thái độ để đấu tranh. Nếu bây giờ cứ nói tình hình lúc này chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc, thì bao giờ mới đúng lúc, mới chín muồi? Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à? Quan điểm ấy rất là tiêu cực, mọi người phải tích cực lên, đấu tranh mạnh mẽ, kể cả không sợ bắt bớ tù đày.. .. Tôi hy vọng nhân sỹ trí thức đừng có đặt vấn đề chưa chín muồi hoặc là chưa đúng lúc. Chín muồi là do tác động của xã hội dân sự. Xã hội dân sự mạnh lên thì sẽ có tác động. Mà muốn xã hội dân sự mạnh thì nhân sỹ trí thức phải làm.Vậy thôi.”
 Nguồn Bô Xít VN :

     Trong lời nhắn nhủ viết trên đây, cựu đảng viên CS Lê Hiếu Đằng đã đề cập tới tình trạng còn chần chờ không giám “tỏ thái độ để đấu tranh” của “anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết”, vì cho rằng tình hình lúc này chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc để thúc đẩy họ rằng “Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à?”.
   Theo nhận định của chúng tôi, dường như cụm từ “tình hình chín muồi” mà cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng đề cập ở đây là rút ra từ luận điểm “Tình thế cách mạng chín muồi” của lãnh tụ Cộng đảng Liên Xô Vladimir Lenin, một trong những luận điểm về đấu tranh giai cấp nhằm lật đổ chính quyền tư sản với tính chất là công cụ của giai cấp thống trị trấn áp, bóc lột nhân dân( như “ ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” và rằng “Cách mạng là sự nghiệp của quần chúng”…).
    Theo lý luận marxist-Leninist, “Tình thế cách mạng chín muồi” là lúc mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị và các giai cấp bị trị không thể điều hòa được nữa, đã trở thành “mâu thuẫn đối kháng” (một mất, một còn).Nghĩa là một “mâu thuẫn đối kháng” giữa thiểu số giai cấp thống trị với tuyệt đại đa số các giai cấp trong xã hội, thuộc mọi tầng lớp nhân dân bị trị. Nghĩa là một “mâu thuẫn đối kháng” giữa nhà cầm quyền với toàn xã hội. Trong tình thế đó, giai cấp thống trị bị cô lập hoàn toàn, các lực lượng bảo vệ giai cấp thống trị (như quân đội, công an…)  đều đứng về phía nhân dân. Một cuộc cách mạng của quần chúng nhân dân nổ ra trong “Tình thế cách mạng chín muồi” này nhất định thành công, giai cấp thống trị sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
      Đó là một thực tế đã xẩy ra đưa đến sự sụp đổ của chính quyền Liên Bang Xô Viết vào đầu thập niên 1990 khi “Tình thế cách mạng chín muồi”, đông đảo quần chúng nhân dân Liên Xô đã xuống đường bao vây viện DUMA (Quốc hội Liên Bang Nga), các lực lượng vũ trang bảo vệ nền chuyên chính vô sản Liên Xô đành thúc thủ không giám đàn áp nhân dân nữa.Chế độ độc tài toàn trị Liên Bang Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Xô Viết sụp đổ hoàn toàn,không đổ máu, sau hơn 70 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội đã thất bại (1917-1991). “Tình thế cách mạng chín muồi” tương tự cũng hình thành ở các nước cộng sản Đông Âu đã đưa cuộc cách mạng không đổ máu của mọi tầng lớp nhân dân các nước này đến thành công, tạo tiền đề dân chủ hóa đất nước của họ vào những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90. Tính đến nay đã trên 20 năm nhân dân các nước này đã được sống tự do, ấm no, hạnh phúc trong khung cảnh chế độ dân chủ pháp trị, đa nguyên, đa đảng dù còn phôi thai với nhiều bất hoàn song mỗi ngày một được hoàn chỉnh.
    Như vậy “Tình thế cách mạng chín muồi” ở Liên Xô cũng như các nước cộng sản Đông Âu trước đây, không phải tự nhiên xuất hiện mà là một quá trình đấu tranh của mọi tầng lớp nhân dân Liên Xô, nhân dân các nước CS Đông Âu, trong đó sự “phản tỉnh kịp thời” của các lãnh tụ hàng đầu cũng như  tập thể các đảng viên cộng sản của đảng cộng sản Liên Xô và các đảng cộng sản các nước Đông Âu, đã đóng vai trò quyết định thành công sự chuyển đổi chế độ chính trị từ “độc đảng, độc tài toàn trị qua đa đảng, dân chủ pháp trị” chóng vánh, hòa bình, không đổ máu nhân dân, không làm tan hoang đất nước.
    Phải chăng chính vì thực tế trên đây mà cựu đảng viên của đảng Cộng sản Việt Nam Lê Hiếu Đằng trong lời nhắn nhủ với ““anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết”, rằng “Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi”; rằng “mọi người phải tích cực lên, đấu tranh mạnh mẽ, kể cả không sợ bắt bớ tù đày…”; và rằng “ Chín muồi là do tác động của xã hội dân sự. Xã hội dân sự mạnh lên thì sẽ có tác động. Mà muốn xã hội dân sự mạnh thì nhân sỹ trí thức phải làm.Vậy thôi.”
   
     Vì vậy thiết tưởng đã đến lúc các đảng viên cộng sản trong đảng Cộng sản Việt Nam cần gấp rút hành động kịp thời, bằng cách thúc đẩy sao cho “Tình thế cách mạng chín muồi”mau chóng hơnchứ không lẽ ngồi chờ sung rụng à?” như cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng đã viết.
   Vì thực tế “Tình thế cách mạng chín muồi” đã, đang và sắp hình thành tại Việt Nam, chỉ cần các đảng viên cộng sản Việt Nam noi gương các lãnh tụ cộng sản và tập thể đảng viên cộng sản Liên Xô cũng như các nước cộng sản Đông Âu trước đây, làm theo lời kêu gọi của cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng: hãy “Phản tỉnh tập thể”, công khai tuyên bố rút ra khỏi đảng Cộng sản Việt Nam, cảnh tỉnh và cô lập các lãnh đạo đảng và nhà nước hàng đầu bảo thủ, ngoan cố, tạo  ra “Tình thế cách mạng chín muồi” để cuộc cách mạng của quần chúng nhân dân nổ ra nhất định thắng lợi, như thắng lợi của nhân dân Liên Xô và các nước cộng sản Đông Âu đã giành được hơn 20 năm trước đây (1989-2014).
     Đúng như trong lời nhắn nhủ của cựu đảng viên cộng sản “Phản tỉnh” Lê Hiếu Đằng đã viết … Tôi muốn nhắn anh chị em đảng viên trong đảng còn tâm huyết thì không có thời điểm nào thuận lợi bằng thời điểm này để tỏ thái độ để đấu tranh.”. Nếu các đảng viên cộng sản chân chính nghe và làm theo lời nhắn nhủ này, để có hành động kịp thời, trước khi “Tình thế cách mạng chín muồi” sẽ cứu được dân (không phải đổ máu),cứu được nước (đất nước không tan hoang như sự chuyển đổi các chế độ độc tài qua dân  chủ ở các nước vùng Trung, Cận Đông và Bắc Phi) và tự cứu mình và cứu được cả đảng Cộng Sản Việt Nam (có cơ hội tồn tại như đảng Cộng Sản Nga và các nước XHCH Đông Âu sau khi chuyển đổi qua chê độ đa đảng, dân pháp trị, các lãnh đạo hàng đầu đảng và nhà nước có trách nhiệm không bị trừng phạt như các lãnh tụ độc tài các nước Trung, Cân Đông và Bắc Phi).

III/-KẾT LUẬN:      
      Chúng tôi ước mong bài viết đề nghị chân thành và xây dựng nhân ngày đầu năm 2014 này sẽ được sự quan tâm của các đảng viên cộng sản chân chính trong đảng Cộng Sản Việt Nam, nhất là những đảng viên được kết nạp vào đảng CSVN từ  cái gọi là “Phong trào thanh niên, sinh viên đấu tranh chống Mỹ Thiệu” (như cựu đảng viên CS Lê Hiếu Đằng và nhiều đồng môn cựu sinh viên luật khoa và các phân khoa khác thuộc viện Đại Học Sài Gòn…).
      Các đảng viên cộng sản Việt Nam chân chính, không phải chỉ quan tâm mà cần có hành độ cụ thể,kịp thời để cứu dân, cứu nước và tư cứu mình. Đồng thời còn có đủ thời gian và cơ hội làm được những điều tốt đẹp cho dân cho nước, như là hành động “đoái công chuộc tội”. Bởi vì bao năm qua đã lỡ tin và làm theo đảng Cộng Sản Việt Nam, do ngay tình lầm tưởng tính nhân đạo và cao đẹp của chủ nghĩa cộng sản(không tưởng), song thực tế đã chỉ gây tai họa, để lại hậu quả nghiêm trọng, toàn diện, di hại lâu dài cho nhân dân, dân tộc và Đất nước.

Thiện Ý
Houston, ngày 02 Tháng 01 Năm 2014