Sunday, January 30, 2011

Bình luận: Vì sao chúng ta chống cộng, từ khi nào và cho đến bao giờ?

Bình luận:
VÌ SAO CHÚNG TA CHỐNG CỘNG? TỪ KHI NÀO ? VÀ CHỐNG CỘNG CHO ĐẾN BAO GIỜ ?
                           
Thiện Ý



         Chống cộng là một trong những mục tiêu hàng đầu của  Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston & Vùng Phụ Cận nói riêng,  cũng như các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia khác ở Hoa Kỳ và Hải ngọai nói chung. Bởi lẽ, cũng vì chống cộng mà chúng ta và con cháu chúng ta đã và đang có mặt trên đất nước  Hoa Kỳ và hải ngọai, để vẫn tiếp tục chống cộng với một lập trường kiên định suốt 35 năm qua.
        Vậy có khi nào quý độc giả đồng hương tự nhắc lại những câu hỏi căn bản liên quan đến  vấn đề chống cộng đã được đặt ra từ lâu, để tái khẳng định lập trường chống cộng của mình và để đưa sự nghiệp chống cộng của chúng ta đến thắng lợi sau cùng không?
         Chẳng hạn: Vì sao chúng ta chống cộng, chống cộng từ bao giờ , bằng cách nào để thành đạt mục tiêu và lý tưởng gì và chống cộng cho đến khi nào? Phương cách và sách lược chống cộng bao lâu nay có cần thay đổi gì cho phù hợp với những chuyển biến  thực tiễn trong nước và thế giới không .v.v. . . .
         Sở dĩ chúng tôi nhắc lại những câu hỏi này, là vì đã có một số người hiểu sai và làm đã hành động không đúng với mục tiêu và ý nghĩa của công cuộc chống cộng, nên đã có những hành động cực hữu, độc đoán trên thực tế, vô hình chung  đã gây tác hại đến thành quả giai đọan và thắng lợi sau cùng của sự nghiệp chống cộng của chúng ta.
        Nhưng trong phạm vi một bài bình luận, chúng tôi  chỉ xin đưa ra câu trả lời tổng quát cho một vài câu hỏi vừa nêu: Vì sao chúng ta chống ,chống cộng từ khi nào và cho đến bao giờ  ?
        Vâng, thưa quý độc giả: Chúng  ta chống cộng, vì: 
   -Trên bình diện lý luận, chủ nghĩa cộng sản có những nhân sinh quan, vũ trụ quan và thế giới quan  đi ngược với  nhân bản, nhân đạo và  nền đạo đức xã hội lòai người nói chung, người Việt Nam nói riệng.
   -Trên bình diện thực tiễn, những người cộng sản Việt Nam đã vận dụng chủ nghĩa cộng  sản phi nhân và vô luân vào thực tế nước ta, cũng như  một số nước khác, đã gây tác hại tòan diện, lâu dài trên con người, dân tộc và đất nước Việt Nam trong nhiều thập niên qua, kể từ khi đảng Cộng sản Việt Nam xuất hiện chính thức vào năm 1930. Và  công cuộc chống cộng coi như cũng  khởi đi từ đó.
      Chúng ta chống cộng từ khi nào ?       
     Trên thực tế, trong giai đọan đầu, dưới thời kỳ kháng chiến chống  Pháp giành độc lập, thế hệ cha, anh chúng ta đã chống cộng vì thấy rõ ý đồ của  ông Hồ và Cộng đảng của ông ta đã  lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân, thông qua cuộc kháng chiến chống Pháp như một phương tiện, không phải để giành độc lập cho dân tộc Việt Nam, mà giành thuộc địa kiểu mới cho các tân đế quốc đỏ Nga – Tầu, nhuộm đỏ đất nước và  nô dịch hóa nhân dân  Việt Nam.
         Ý đồ này thể hiện cụ thể sau  khi Pháp phải trao trả độc lập cho Việt Nam vào năm 1954, ông Hồ và Cộng đảng Việt Nam, được phân chia cho một nửa đất nước ở Miền Bắc, đưa đến giai đọan chống cộng thứ hai của chúng ta (1954-1975). Trong giai đọan này, Cộng đảng Việt Nam đã xây dựng và củng cố một chế độ độc tài tòan trị cộng sản theo mẫu mực của đế quốc Đỏ hàng đầu Liên Sô, công khai xưng tụng là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa của mình”. Và để tiếp tục làm nhiệm vụ quốc tế, Cộng sản Bắc Việt đã phát động cuộc chiến  thôn tính nhuộm đỏ Miền Nam, vùng đất tự do, với chính quyền Quốc Gia trong tư thế chính danh, kế tục quyền lực quốc gia tiếp nhận độc lập dân tộc từ tay thực dân Pháp, đang kiến tạo một chế độ dân chủ đích thực cho nhân dân Việt Nam.
         Bằng chiêu bài cũ “Chống đế quốc xâm lược” Cộng sản Bắc việt đã một lần nữa lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân Miền Bắc và một thành phần nhân dân Miền Nam bị mê hoặc, thực hiện thành công mục tiêu thôn tính Miền Nam, nhuộm đỏ cả nước sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đưa công cuộc chống cộng của người Việt Quốc gia hay là người Việt Nam không cộng sản tại hải ngọai cũng như trong nước vào giai đọạn ba và cũng là giai đọan cuối cùng, với mục tiêu “Chống cộng để dân chủ hóa và phát triển tòan diện đất nứơc”.
        Tựu chung, trong cả ba giai đọạn chống cộng, mục tiêu tối hậu của  các thế hệ, từ quá khứ đến hiện tại và cả tương lai nữa, vẫn là  chống lại  chủ nghĩa cộng sản và công cụ thực hiện chủ nghĩa phi nhân bản, phi đạo đức trên dất nước và dân tộc ta là đảng CSVN. Vì nó đi ngược với truyền thống lịch sử Việt Nam, quyền độc lập dân tộc, lợi ích quốc gia, khát vọng thời đại của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam.
       Đó là khát vọng  thiết lập cho được một chế độ dân chủ đích thực, một đất nước phát triển tòan diện đến phú cường, theo kịp đà tiến hóa chung của nhân lọai, để mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam  được sống ấm no, tự do, hạnh phúc, với các nhân quyền và dân quyền được tôn trọng, bảo vệ và hành xử xứng đáng với nhân phẩm và cương vị của con người.
      Vậy chúng ta sẽ chống cộng cho đến bao giờ?
       Chúng tá sẽ chống cộng cho đến khi nào đạt thành khát vọng chung của quốc dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước. Vì đó chính là mục tiêu, lý tưởng của công cuộc chống cộng mà người Việt Quốc Gia theo đuổi trong nhiều thập niên qua và vẫn kiên định tiếp tục chống cộng trong niềm tin tất thắng của “Chính nghĩa quốc gia, dân tộc, dân chủ” đối với “ngụy nghĩa cộng sản phi dân tôc, phản dân chủ”
        Như vậy, trước sau gì công cuộc chống cộng của chúng ta đều xuất phát từ lòng yêu nước,lý tưởng tự do, chứ không phải vì lòng căm thù, dù qua các giai đọan chống cộng, những người cộng sản Việt Nam đã  gây nhiều thù hận.
       Vì vậy, mục tiêu tối hậu của chúng ta, không phải là tiêu diệt đến người cộng sản Việt Nam cuối cùng, mà chỉ  lọai trừ điều kiện và cơ hội cho người cộng sản không còn tiếp tục độc chiếm quyền lực thực hiện một chế độ độc tài tòan trị cộng sản trên đất nước Việt Nam ta. Để sau đó, thay thế bằng một chế độ dân chủ đích thực, chứ không phải là chế độ độc tài không cộng sản hay một chế độ dân chủ giả hiệu. Nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục chống chống cho đến khi nào thành đạt mục tiêu (tiêu vong chế độc độc tài tòan trị CS) và hiện thực lý tưởng (Thiết lập chế độ dân chủ) trên đất nước ta.
        Nói cách khác, mục tiêu chống cộng của chúng  ta không nhất thiết phải giành lấy chính quyền mà giành lại được các quyền tự do, dân chủ và nhân quyền đã và đang bị tập đoàn thống trị cộng sản Việt Nam cướp đoạt, duy trì bằng bạo lực trong nhiều thập niên qua. Vì vậy, nếu tập đoàn thống trị độc tôn này biết thức thời, tự nguyên, tự  giác trao trả quyền làm chủ toàn diện của nhân dân, công cuộc chống cộng sẽ tự động chấm dứt.
        Tiếc thay, trên thực tế,  một số người chống cộng ở hải ngọai, đã không nắm vững mục tiêu và lý tưởng chống cộng của chúng ta nên đã có các hành động “Chống cộng chỉ vì lòng căm thù, chống cộng để cho vơi niềm thù hận” chứ không cần “Chống cộng để thắng cộng và thắng cộng để thiết lập một chế độ tự do dân chủ khác chế độ Độc tài tòan trị cộng sản”.
         Hệ quả là đôi khi họ đã trút căm thù không riêng gì với kẻ thù cộng sản, mà trút lên lên bất cứ ai,dù là chiến hữu quốc gia  cùng chiến tuyến, nếu có lời nói, hành động thể hiện quan điểm chống cộng khác mình, bằng  những ngôn từ nặng nề xúc phạm nhân phẩm, đời tư cá nhân và quyền  tự do của một công dân  trong  một đất nước dân chủ vào bậc nhất như Hoa Kỳ này.
         Nhiều người đánh giá: Nếu đảng Cộng sản Việt Nam dùng nhà tù và các biện pháp trấn áp kềm kẹp để khủng bố những nhà bất đồng chính kiến trong nước, thì tại hải ngoại tệ nạn nhục mạ, vu khống, chụp mũ chủ quan là hình thức khủng bố tinh thần những người bất đồng chính kiến chống cộng của  thiểu số những người chống cộng cực đoan, có tác hại  gia tăng  số lượng  những người chống cộng vì mục tiêu và lý tưởng cao cả (dân chủ hoá và phát triển toàn diện đất nước) chán nản bỏ cuộc, không muốn chống cộng nữa, thậm chí có kẻ còn quay lại ca ngợi, nể phục cộng sản.
         Là vì sự thể này đã làm mất niềm tin vào sức mạnh đòan kết, khả năng tranh đấu của các Cộng Đồng chống cộng hải ngọai,để thành đạt chiến thắng cuối cùng, khi mà  ngay tại hậu phương chống cộng ở hải ngọai tính tự do dân chủ đã không được tôn trọng, người chống cộng “đánh” người chống cộng với cường độ căm thù nhau như căm thù cộng sản, có khi hơn và luôn sẵn sàng chụp “nón cối, dép dâu” lên đầu  những người anh em chống cộng khác mình ( Điều mà chính những người cộng sản Việt Nam ngày nay,đã cất giấu hay ném vào thùng rác. Họ đã là những “Tư sản Đỏ”mang giầy Tây đắt tiến, đội nón hàng hiệu, mặc veston, đeo cà vạt, lái xe hơi đi làm việc và du hí. Cái tên “Đảng Cộng sản” và cái gọi là “Cộng hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” từ lâu thực tế cũng như thực chất đã chỉ còn là bảng hiệu giả tạo theo kiểu “treo đầu dê bán thịt chó” của bọn gian thương). Tại hải ngoại,cần lưu ý rằng: Chúng ta đã và đang đấu tranh cho một nền dân chủ đa nguyên cho dồng bào trong nước, thì cũng phải tôn trọng tính đa nguyên chống cộng tại hải ngoại.
        Trước sự biến chuyển tình hình quốc tế và quốc nội cho thấy, để công cuộc chống cộng có hiệu quả, cần có sự điều chỉnh lại phương cách chống cộng sao cho phù hợp với chiếu hướng chiến lược toàn cầu mới của các cường quốc cực, đứng đầu là Hoa Kỳ.Bởi vì, bất cứ phương thức chống cộng nào đi ngược với chiều hướng của chiến lược quố ctế mới không những vô hiệu, mà sẽ tạo ra lực cản, làm chậm tiến trình triệt tiêu chế độ cộng sản tại Việt Việt Nam, dân chủ hoá đất nước.
         Vì vậy các khuynh hướng chống cộng nếu không thống nhất được trong một phương thức chống cộng chung, thì cần tôn trọng sự khác biệt, chẳng nên chủ quan duy ý chí, coi phương thức chống cộng của mình là duy nhất đúng, rồi tìm cách đánh phá, loại trừ triệt để các khuynh hướng chống cộng khác mình. Hãy để cho mọi khuynh hướng chống cộng có thời gian thử nghiệm phương thức chống cộng để thấy hiệu quả thực tiễn. Tất cả các khuynh hướng chống cộng cần  tôn trọng sự cùng tồn tại thay vì tìm cách triệt hạ lẫn nhau bằng mọi giá, như thực tế đã và đang diễn ra tại cộng đồng Houston nói riêng, các cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại nói chung. Chính thực tế, với thời gian vừa đủ sẽ xác định hiệu quả của phương thức chống cộng nào là hữu hiệu. Nói cách khác, khuynh hướng nào đưa ra được lý luận có tính thuyết phục và phương cách đấu tranh  thực tiễn hiệu quả để giải quyết vấn đề chống cộng: Bằng cách nào triệt tiêu được đối phương cộng sản trong tương quan lực lượng Quốc- Cộng hiện nay và trong bối cảnh chiến lược toàn cầu mới hiện nay?
Bởi vì sau 35 năm chống cộng, chúng ta cần nhìn lại, rút kinh nghiệm về hiệu quả của để nếu cần điều chỉnh lại phương cách chống cộng mà chúng tôi tạm gọi là theo kiểu “Con lạc đà chui đầu trong bãi cát” (Bất kể mọi biến chuyển của tình hình quốc nội và quốc tế, vẫn duy trì phương cách chống cộng cố hữu, bất biến) ; hay là chống cộng theo kiểu “Đánh phẻng la” (để cho con mồi cộng sản hoảng loạn đi vào tầm bắn của các xạ thủ không phải là mình)…
         Tựu chung, nếu hiện tượng không lành mạnh này cứ tiếp tục tồn tại trong các cộng đồng Người Việt Quốc Gia tại hải ngọai, công cuộc chống cộng của chúng ta sẽ đi về đâu? Lơi cho ai và bất lợi cho ai? Liệu chúng ta có chủ động thành đạt chiến thắng sau cùng hay chỉ là một chiến thắng ăn theo? (Vì chiến thắng sau cùng đã là tất yếu đối với chính nghĩa chống cộng của chúng ta). Bất cứ ai với kinh nghiệm thực tiễn và cái nhìn khách quan theo qui luật đấu tranh, cũng đều có thể tìm được câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi này.
                      Thiện Ý
Houston, ngày 24 tháng 1 năm 2011


Bình luận: Kết quả Đại Hội XI Đảng Cộng Sản Việt Nam tiếp tục thách thức Quốc dân Việt Nam

Bình luận:
KẾT QUẢ ĐẠI HỘI XI ,ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM TIẾP TỤC THÁCH THỨC QUỐC DÂN VIỆT NAM

Thiện Ý
     
         Như vậy là Đại Hội XI của đảng Cộng sản Việt Nam đã kết thúc vào ngày 19-1-2011 sau một tuần hội họp tại Hà Nội, qui tụ 1377 ủy viên trung ương đảng, đại diện cho khoảng 3.6 triệu đảng viên trên cả nước. Đại Hội này chỉ nhằm phô trương thanh thế và thành đạt việc thông qua danh sách nhân sự quan yếu hàng đầu trong bộ máy đảng và nhà nước và để thông qua những văn kiện đã được soạn thảo liên quan đến việc thực hiện chủ trương, chính sách cai trị của đảng trong thời gian tới, đã được nội bộ sắp xếp, soạn thảo, định đoạt trước đó trong các hội nghị trung ương của đảng công sản.
   
        Tất nhiên sau 8 ngày đại hội, nếu các đảng viên Cộng sản Việt Nam lớn nhỏ đã tỏ ra vui mừng phấn khởi vì đã thành đạt được tất cả các mục đích tiền định của mình, vì lợi ích của một tập đoàn thống trị độc quyền, thì quốc dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước đã phẫn nộ vì kết quả Đại Hội của Cộng Đảng Việt Nam đã như một thách thức, có tác hại cho quyền lợi nhân dân, tương lai đất nước và dân tộc Việt Nam.
          
         Thật vậy, cái tai hại đếm được là khoảng gần 20 triệu dollar chi phí cho Đại Hội, dù là lấy từ quỹ của đảng hay từ ngân sách quốc gia đều có nguồn gốc chung là tiền của nhân dân, là một sự lãng phí không cần thiết cho lợi ích cục bộ.
         Bởi vì đảng Cộng sản có thể thành đạt các mục đích này mà không cần phải tổ chức một Đại Hội tốn kém như vậy. Bởi vì, tất cả các mục đích của Đại Hội về nhân sự, chủ trương, chính sách cai trị đều đã được đảng cộng sản quyết định từ trước, theo ý đảng, bất chấp mọi ý kiến đóng góp và ý nguyện của mọi tầng lớp nhân dân.
          Chẳng hạn sau các Hội Nghị Trung ương sau cùng 14 họp tháng 12-2010  và 15 họp vài ngày trước Đại Hội, về nhân sự đảng đã quyết định Tổng Bí thư là Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch Quốc Hội là Nguyễn Sinh Hùng,Chủ tịch nước là Trương Tấn Sang và Thủ Tướng chính phủ là Nguyễn Tấn Dũng……
        Về chủ trương, chính sách cai trị căn bản vẫn là “Tiếp tục đi lên chủ nghĩa xã hội” bằng con đường làm ăn “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn nắm giữ độc quyền thống trị, không chấp nhận dân chủ đa nguyên, đa đảng… Chủ trương chính sách cai trị này đã đi ngược với ý nguyện của nhân dân là tai hoạ cho đất nước trong nhiều thập niên qua  và để lại di hại nghiêm trọng, toàn diện, lâu dài cho nhiều thế hệ Việt Nam mai sau.
       Sau Đại Hội, các chức vụ nhân sự hàng đầu bộ máy đảng và nhà nước vừa nêu, cũng như các nhân sự khác trong Ban Chấp Hành Trung Ương đảng, Bộ Chính Trị,Ban Bí Thư…đều đúng như “Đảng” đã sắp xếp từ trước, thì cần gì phải tổ chức Đại Hội cho tốn kém?
         Nếu chỉ để phô trương thanh thế cho đảng Cộng sản Việt Nam, thì thực tế cũng không cần thiết, vì qua nhiều thập niên độc quyền thống trị đất nước trong một thể chế độc tài toàn trị, với uy lực kềm kẹp của quân đội, công an, uy thế của Đảng Cộng sản Việt Nam đã thừa đủ cho dân dân kinh khiếp và thế giới văn minh biết đến với nhiều kinh ngạc.
          Thành ra, nhân dân Việt Nam, chỉ phẫn nộ rằng, nếu như gần 20 triệu dollar,  chi phí cho việc tổ chức Đại Hội XI của đảng Cộng Sản Việt Nam, mà dành bồi dưỡng cho giai cấp công nhân và nhân dân lao động nghèo khổ ở thành thị cũng như nông thôn, vốn là giai cấp mà đảng Cộng sản tự nhận là đội tiên phong của giai cấp này, nay đang là giai cấp bị áp bức bóc lột nhất; Và như thế biết đâu sẽ chẳng giúp  được “Đảng ta”  “Tiếp tục đi lên chủ nghĩa xã hội”  bằng con đường làm ăn “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa như tân Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã nói với báo chí sau Đại Hội
           Mặt khác, trong  ngày bế mạc Đại Hội 19-1-2011, khi giã từ chức vụ tối cao của đảng, nguyên Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh, đứa con tư sinh của Ông Hồ, đã tuyên bố sẽ “tiếp tục giữ vững phẩm chất của người đảng viên cộng sản”. Theo lý tưởng cộng sản chủ nghĩa thì một trong những phẩm chất căn bản của một đảng viên cộng sản là “tính vô sản”. Vì vậy, nếu muốn thực hiện được lời tuyên bố này, nguyên Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh cũng như 3.6 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam, cần tự kiểm về “Tính giai cấp vô sản” của mình để kịp điều chỉnh.
      Thế nhưng Ông Nông Đức Mạnh và các đảng viện cộng sản Việt Nam liệu có tự điều chỉnh khi chính ông và hầu hết các đảng viên khác nay đã bị tư sản hoá?
      Thực tế là  nhiều cán bộ đảng viên, trong đó cá nhân Nông Đức Mạnh và các đồng chí lãnh đạo cấp cao của đảng,nhiều cán bộ đảng viên có chức có quyền đã là những “nhà tư sản Đỏ”, những đại gia tiền rừng bạc biển, cuộc sống xa hoa cách biệt quá xa với giai cấm công nhân và nhân dân lao động nghèo, mà “Đảng của giai cấp công nhân” có trách nhiệm “giải phóng họ”.
       Liệu “Đảng ta” có giám thực hiện một cuộc điều chính “tính giai cấp vô sản” bằng một cuộc “kiểm kê tài sản qui mô toàn đảng”, kết hợp tự giác của mỗi đảng viên và biện pháp cưỡng hành của nhà nước, để sau đó các đảng viên cộng sản chỉ giữ lại phần tài sản thâu nhập hợp pháp và chính đáng (gồm hiện kim, hiện vật, động sản và bất động sản).  Số tài sản thâu nhập bất hợp pháp của tất cả cán bộ đảng viên sẽ xung công, đưa vào ngân sách quốc gia? Nếu có bằng chứng nguồn gốc tài sản có được từ hành vi phạm pháp nghiêm trọng liệu có giám xử  lý theo pháp luật?
       
        Chắc chắn cá nhân cựu Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh cũng như tân Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và cả cái đảng cộng sản Việt Nam sẽ không bao giờ trả lời được và sẽ không dám làm trên thực tế  khi mà quyền lợi vật chất đã thay lý tưởng cộng sản làm nền tảng phấn đấu của cả một tập đoàn thống trị gắn bó với nhau.
       Vì tập đoàn thống trị này chỉ dùng lý luận về phẩm chất đảng viên cộng sản trong đó có tính giai cấp vô sản, về cách mạng xã hội chủ nghĩa thực hiện thông qua đấu tranh giai cấp để xây dựng “một xã hội không người bóc lột người”… Tất cả chỉ là lừa mị, mê hoặc để giành chính quyền, sau đó thực hiện một xã hội độc quyền áp bức bóc lột của một thiểu số giai cấp thống trị là cán bộ đảng cộng sản trên tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam mà thôi.
       
       Nhưng nếu làm được như vậy và chỉ khi nào làm được như vậy, nhân dân Việt Nam mới tin vào sự thành thật của lời tuyên bố trước khi rời chức vụ của nguyên Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh, rằng “sẽ tiếp tục giữ vững phẩm chất của người đảng viên cộng sản”.
       Đồng thời, nếu hầu hết 3.6 triệu đảng viên cộng sản Việt Nam không điều chỉnh được thực tế để có được “Tính giai cấp vô sản”, thì những lời cam kết với báo chí sau Đại Hội XI của đảng Cộng sản Việt Nam của tân Tổng Bí Thư  Nguyễn Phú Trọng, rằng"tiếp tục từng bước quá độ lên chủ nghĩa xã hội" vẫn chỉ là trò láo khoét, bịp bợm như bấy lâu nay của một tập đoàn thống trị độc quyền mang danh “Đảng cộng sàn Việt Nam” giả hiệu, trong một chế độ độc tài toàn trị mang bảng hiệu giả tạo “Cộng hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”, chẳng khác bọn gian thương “treo đầu dê bán thịt chó” . Đảng Cộng Sản Việt Nam chính là bọn con buôn chính trị mang bản chất bịp bợm này.

Thiện Ý
Houston, ngày 21 tháng 1 năm 2011
    

Bình luận: Tết và Mùa Xuân Dân Tộc

Bình luận:
TẾT VÀ MÙA XUÂN DÂN TỘC

Thiện Ý
     
        Như vậy là chỉ còn hơn một tuần lễ nữa là đến Tết Nguyên Đán năm Tân Mão 2011, một cái Tết đến sớm hơn mọi năm có lẽ vì năm nay không có năm nhuận, nghĩa là không có 13 tháng. Thế nhưng, do hoàn cảnh sống tha hương nơi đất khách quê người, bầu không khí Tết chỉ bàng bạc đâu đây, các gia đình người Việt nam chỉ âm thầm chuẩn bị đón Tết khác hẳn với những cái Tết được chuẩn bị chu đáo rộn ràng, nhộn nhịp những năm nào nơi Quê nhà.
        Tất nhiên, dù phải vui Xuân đón Tết trong âm thầm, lặng lẽ, gia đình nào cũng cố gắng chuẩn bị mua những đòn bánh chưng, bánh tét, dăm ba hộp bánh mứt thập cẩm, có đủ loại mứt gừng, mứt dừa, hạt sen và không thiếu hạt dưa đỏ mầu như xác pháo, một cặp dưa hấu và những chậu bông cúc vàng tươi trang hoàng trong những ngày Tết.
    Đối với nhiều gia đình còn Ông Bà Cha Mẹ và còn tha thiết bảo tồn những phong tục tập quán của ngày Tết cổ truyền, thì thường có những chuẩn bị chu đáo hơn, như dọn dẹp nhà cửa, trang hoàng bàn thờ đón rước tổ tiên về ăn Tết, cúng giao thừa, mua trước những bao mầu đỏ tươi đề lì xì lấy hên đầu năm cho con cháu xa gần tụ họp về ăn Tết. Những ngày xum họp gia đình vui xuân đón Tết , thường không đúng những này Tết mà phải xum họp vào những ngày cuối tuần gần những ngày Tết nhất. Bởi vì, trong những ngày Tết, nhiều người vẫn phải đi làm việc, không muốn nghỉ vì sợ ảnh hưởng đến công việc làm ăn sinh sống.
   Đối với Cộng Đồng, các đoàn thể xã hội, tôn giáo, hàng năm đều có tổ chức các Hội Chợ để gây quỹ thực hiện các chương trình phúc lợi cho Cộng Đồng hay đoàn thể, tôn giáo mình. Đồng thời cũng là dịp cho đồng hương tụ tập vui xuân đón Tết, qua đó bảo tồn một truyền thống văn hoa tốt đẹp của dân tộc.
    Thực ra, truyền thống ăn Tết của dân tộc ta xuất phát từ người Trung Hoa sau hàng ngàn năm đô hộ dân ta. Mặc dù ý đồ đồng hoá dân ta không thành, nhưng ít nhiều đã ảnh hưởng được về mặt văn hoá, với một số phong tục tập quán của người Trung Hoa đã thẩm nhập được vào đời sống Việt tộc. Như vậy truyền thống Tết không xuất phát từ dân tộc Việt, nên đã có ý kiến đề nghị hay là Việt Nam nên chuyển đổi ngày Tết theo Dương Lịch cho tiện dụng và phù hợp với thời đại toàn cầu hoá hiện nay. Chúng ta chỉ chuyển đổi thời gian, nhưng vẫn giữ lại những phong tục tập quán tốt đẹp của những ngày Tết cổ truyền y như những ngày Tết Nguyên Đán theo Âm Lịch. Nếu có sự chuyển đổi được những ngày Tết cổ truyền theo Dương Lịch, không những tiện lợi thích dụng về mặt thực tiễn, mà còn nói lên  ý nghĩa độc lập tự chủ của dân tộc ta trước họa xâm lăng thường trực và ý đồ muốn đồng hoá dân tộc ta của ngoại bang Phương Bắc, có biên giới lãnh thỗ cận kề.
          Hiểm hoạ xâm lược đất đai và ý đồ đồng hoá dân tộc ta không chỉ ở quá khứ lịch sử, mà hiện tại vẫn đã và đang trở thành một quốc nạn có nguy cơ trước tham vọng của nhà cầm quyền Bắc Kinh muốn thực hiện chủ nghĩa thực dân đại Hán. Nguy cơ này đã là sự thật khi Trung quốc ngang nhiên cưỡng chiếm hầu hết các hòn đảo thuộc quần đảo Hoàng sa và Trường sa của Việt Nam. Hành động xâm lược trắng trợn này nhà cầm quyền Bắ Kinh lại được tiếp tay hay chỉ phản ứng yếu ớt, chiếu lệ của nội thù là tập đoàn thống trị Cộng sản Việt Nam.
        Sự thật là trong quá khứ xa gần, Cộng đảng Việt nam đã có những hành vi cắt đất nhượng biển cho Trung Cộng như cái giá tìm sự bảo hộ của ngoại bang để củng cố quyền thống độc tôn, độc quyền và độc tài toàn trị. Nguy cơ này vẫn tồn tại và gia tăng sau khi đảng Cộng sản Việt Nam họp Đại Hội XI khẳng định  tiếp tục thống trị nhân dân y như quan thầy Trung cộng mà không dám đưa ra một kế sách nào gián chỉ sự xâm lăng của Trung cộng. Nghĩa là về chủ trương, chính sách cai trị căn bản vẫn bắt chước Tàu cộng, là “Tiếp tục đi lên chủ nghĩa xã hội” bằng con đường làm ăn “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”.Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục nắm giữ độc quyền thống trị, không chấp nhận dân chủ đa nguyên, đa đảng… Chủ trương chính sách cai trị này vẫn học từ quan thầy Trung Quốc, dù trái với ý nguyện của nhân dân, và là tai hoạ cho đất nước trong nhiều thập niên qua, để lại di hại nghiêm trọng, toàn diện, lâu dài cho đất nước và dân tộc mai hậu.
           Chính vì vậy mà đã 35 mùa xuân qua, người Việt hải ngoại cũng như đồng bào trong nước đã không có sự chọn lựa nào khác, là phải kiên trì đấu tranh dưới mọi hình thức, bằng mọi phương cách, trong mọi điều kiện khó khăn cách mấy, nhằm tiêu diệt nội thù cộng sản Việt Nam, để giành quyền dân chủ và độc lập tư chủ cho dân tộc, hầu tạo dựng những mùa xuân trọn vẹn cho quốc dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước.
          Bởi vì, ngày nào đảng Cộng sản Việt Nam còn nắm độc quyền thống trị, cấu kết với ngoại bang, ngày đó chưa có Mùa Xuân Dân Tộc, hiểm hoạ xâm lăng đất nứơc và đồng hoá dân tộc Việt của kẻ ngoại thù Phương Bắc vẫn còn là nguy cơ; Nhân dân Việt Nam không thể có tự do, ấm no, hạnh phúc và không có điều kiện để vui xuân đón Tết trọn vẹn như thực tế hiện nay tại Quê Mẹ Việt Nam đang phải sống dưới ách độc tài toàn trị, độc quyền áp bức bóc lột của một thiểu số 3.6 triệu cán bộ đảng viên cộng sản trên hơn 80 triệu nhân dân Việt Nam.

       
Thiện Ý
Houston, ngày 24 tháng 1 năm 2011
    

Bình luận: Vì sao Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn ngoan cố độc quyền thốngb trị và tiếp tục đi lên chủ nghĩa xã hội?

Bình luận:
VÌ SAO ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM VẪN NGOAN CỐ ĐỘC QUYỀN THỐNG TRỊ VÀ TIẾP TỤC ĐI LÊN CHỦ NGHĨA XÃ HỘI?

Thiện Ý
       
         Không cần đợi cho đến khi kết thúc Đại Hội XI của Đảng Cộng sản Việt Nam trong vài ngày tới đây, mà từ trước Đại Hội này, người ta  đã biết Cộng đảng Việt Nam vẫn tiếp tục nắm độc quyền thống trị, không chấp nhận đa nguyên đa đảng, tiếp tục đi lên “chủ nghĩa xã hội” với nền “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”.
        Không cần nói thì ai cũng biết, tất cả chỉ là những điều láo khoét, bịp bợm, hoàn toàn trái ngược giữa lý luận và thực tế về một Đảng Cộng Sản và chế độ xã hội chủ nghĩa theo lý tưởng cộng sản chủ nghĩa.  Thực tế là tại Việt Nam cái gọi là “Đảng Cộng Sản Việt Nam” chỉ là bảng hiệu giả tạo để che đậy thực chất của một đảng mafia cấu kết với nhau trên nền tảng chủ nghĩa thực dụng, thực hiện các chủ trương chính sách phục vụ quyền lợi ăn chia của một tập đoàn thống trị độc quyền bóc lột.
       Thực tế là tại Việt Nam cái gọi là “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” cũng chỉ là thứ bảng hiệu giả mạo của một chế độ độc tài toàn trị, theo kiểu “treo đầu dê bán thịt chó” của gian thương. Vì ai cũng biết ngay cả Nga Xô là nước đầu tiên xây dựng chủ nghĩa xã hội, từng được cộng sản Việt Nam xưng tụng là “Tổ Quốc Xã Hội Chủ nghĩa” của mình, sau hơn 70 năm (1917-1990) đã tự hủy kéo theo sự sụp đổ tan tành hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu mà Nga Xô dầy công kiến tạo. Vây tại sao đến giờ thứ 25 của chủ nghĩa cộng sản, Cộng đảng Việt Nam vẫn ngoan cố, miệng thì khẳng định tiếp tục xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam, trong khi thực tế tập đoàn thống trị này đã và đang đi theo con đường tư bản chủ nghĩa cấu kết với tư bản nước ngoài để cùng bóc lột giai cấp công nhân và nhân dân lao động nghèo?
        Câu trả lời thật đơn giản: Chủ nghĩa xã hội vốn được dùng là vũ khí lý luận biện minh cho sự tồn tại của một đảng Marxist- Leninist độc tôn, với tính tổ chức và kỷ luật cao, kỹ thuật trấn áp con người tinh vi, hiệu quả, để giúp đảng cộng sản Việt Nam thực hiện chế độ độc tài toàn trị sắt máu đối với nhân dân, giữ được an ninh ổn định chính trị nhờ đó có thể chống lại mọi áp lực quốc tế muốn khuynh đảo.
     Bởi vì  một khi độc quyền thống trị, Cộng đảng Việt Nam cắt cử đảng viên chia nhau nắm giữ các chức vụ quan yếu từ thượng tầng kiến trúc đế hạ tầng cơ sở chính quyền, các ban ngành, đoàn thể ngoại vi, các lực lượng quân đội, công an sẵn sàng trấn áp mọi phản kháng của nhân dân, tiêu diệt đối lập, trong khi không có lực lượng đối trọng nào tồn tại trong lòng chế độ khả dĩ lật đổ chế độ bằng bạo lực….Từ đó Cộng đảng Việt Nam có thế và lực để tỏ ra coi thường mọi áp lực quốc tế, bất chấp sự phản kháng của mọi tầng lớp nhân dân. Thêm vào đó, trong thế chiến lược toàn cầu mới hiện nay, Cộng đảng Việt Nam tự tin rằng, sẽ không có công cụ chiến lược trong vùng nào tốt hơn cho Hoa Kỳ và các cường quốc cực chọn lựa thay thế nên phải hậu thuẫn họ.
    Tuy nhiên, theo nhận định của chúng tôi từng được biện giải nhiều lần thì những suy tính chủ quan trên đây  của Cộng Đảng Việt Nam đã và đang là tiền đề sụp đổ hoặc tiều vong cho cả đảng Cộng sản lẫn chế độ độc tài toàn trị mà họ muốn duy trì bảo vệ.Vì chủ quan nên Cộng Đảng Việt Nam đã không nhìn thấy hay làm bộ không nhìn thấy cả cái “Đảng Cộng sản” và cái gọi là “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” đã và đang trên tiền trình tiêu vong về mặt bản thể: Các đảng viên cộng sản đã và đang được “tư sản hoá” (với sự hình thành giai cấp tư bản Đỏ, nay kết nạp thêm tư bản trắng, tư bản xanh vào đảng…), nhà nước cộng sản đã và đang bị “tư bản hoá”(với việc giải tư các đơn vị kinh tế quốc doanh ngày càng nhiều..) và chế độ cộng sản đang được “dân chủ hoá” từng bước (khi theo thời gian nhà cầm quyền cộng sản đã phải trả lại dần một số các quyền dân chủ dân sinh cho nhân dân , đã có những bước lùi về phía dân chủ so với 1o năm hay 20 năm trước đây…) . Tiến trình này đã và đang tiếp tục diễn biến tịnh tiến một cách hoà bình (tức diễn biến hoà bình mà đảng cộng sản từng cảnh giác các đảng viên như là âm mưu của các thế lực thù nghịch) Tiến trình này đã và đang phát triển trong “Môi trường mật ngọt kinh tế thị trường”. Một sự tiêu vong theo đúng qui luật như ý nghĩa tục ngữ Việt Nam “Mật ngọt chết ruồi”, một khi không thể giết được “con ruồi cộng sản” trong  môi truờng “mật đắng” (tức dùng chiến tranh lật đổ bằng bạo lực).
         Thành ra, nếu ở cuối tiến trình tiêu vong này, những người lãnh đạo Cộng đảng Việt Nam không kịp thức thời tự nguyện, tự giác trả lại quyền làm chủ toàn diện cho nhân dân (để được tồn tại trong nền dân chủ đa nguyên), thì chính những phản kháng chế độ của mọi tầng lớp nhân dân bị áp bức bóc lột từ quá khứ đến hiện tại và trong một tương lai không xa, sẽ phát triển thành mâu thuẫn đối kháng của toàn xã hội đối với tập đoàn thống trị cộng sản, thì điều tất yếu theo lý luận kinh điển Marxist-Leninnist: chính lúc đó là lúc “Tình thế cách mạng chín mùi”,cuộc cách mạng của quần chúng nhân dân nổ ra nhất định thành công. Nghĩa là, cuộc nổi dậy của nhân dân sẽ kết thúc quá trình tiêu vong đảng và  chế độ cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam (giả hiệu) hiên nay, như đã từng xẩy ra ở Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu vào những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90. Khi đó, quân đội, công an công cụ “chuyên chính” bảo vệ chế độ sẽ đứng về phía nhân dân, y như tình trạng quân đội công an Liên Xô với xe tăng tầu bò đã phải câm họng khi nhân dân Liên Xô bao vây viện DUMA (Quốc Hội Liên Xô) ào lên đạp đổ bạo quyền “Cộng Hoà Xã hội Chủ Nghĩa Liên Xô” xây dựng hơn 70 năm vẫn chưa thành.
         Vì vẫn theo lý luận Marxist-Leninnist: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” . Và cũng đúng như ý nghĩa câu kết của Bản Tuyên Ngôn thành lập Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam năm 1977 (do người viết khởi thảo) đã viết:
     “ Một chế độ thiết lập bằng bạo lực, duy trì bằng bạo lực, thì sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ do tự bản chất và do sức mạnh vùng lên của những con nguời bị áp bức bóc lột…”./.
    
Thiện Ý
Houston, ngày 17 tháng 1 năm 2011


Nhận định:LIỆU CÓ NHỮNG BẤT NGỜ NÀO XẨY RA TRONG ĐẠI HỘI XI CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM HAY KHÔNG?

Nhận định:
LIỆU CÓ NHỮNG  BẤT NGỜ  NÀO  XẨY RA TRONG ĐẠI HỘI XI CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM HAY KHÔNG?

Thiện Ý

        Theo tin giới truyền thông trong nước và quốc tế, thì Đại Hội XI của Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ diễn ra từ ngày 12 đến 19 tháng 1 năm 2011  tại Hà Nội quy tụ 1400 đại biểu thay mặt cho khoảng 3.6 triệu đảng viên cộng sản.  
       Theo hệ thống quyền lực thống trị độc quyền, độc tài toàn trị cộng sản, Đại Hội Cộng Đảng là cơ quan quyền lực cao nhất sẽ cử ra tập đoàn Ủy Viên Trung Ương Đảng, Ban Chấp Hành TRung Ương,, những nhân sự lãnh đạo hàng đầu bộ máy đảng như , Tổng Bí Thư, Bộ Chính trị, Ban Bí Thư Trung ương đảng… Đồng thời cũng từ Đại Hội đảng chỉ định các chức vụ hàng đầu bộ máy nhà nước như Chủ tịch Nước, Chủ tịch Quốc Hội, Thủ Tướng Chính Phủ…Và, cũng từ Đại Hội Đảng thông qua chủ trương chính sách cai trị của đảng trong định kỳ 5 năm tới.
      Trong nhiều tháng qua, công luận các giới tại Việt Nam cũng như quốc tế quan tâm đến vấn đề thay đổi nhân sự lãnh đạo chóp bu của bộ máy đảng và bộ may nhà nước, để dự đoán xem: kết quả của Đại Hội thứ XI của đảng Cộng sản Việt Nam liệu có đáp đúng ý nguyện của người dân, không giải quyết được các vấn nạn nghiêm trọng về đối nội cũng như đối ngoại của đất nước hay không ?
       Tuy nhiên, cho đến hôm nay, căn cứ vào các văn kiện Đại Hội được phổ biến như “Dự thảo Cương lĩnh xây dựng đất nước của Ban Chấp hành Trung ương Đảng trình Đại hội XI” và những lời tuyên bố của các quan chức CSVN những ngày qua, thì Đại Hội XI của Cộng Đảng Việt Nam vẫn không đáp ứng nguyện vọng chính đáng của nhân dân và vẫn không giải quyết những vấn nạn nghiêm trọng của đất nước về đối nội cũng như đối ngoại. Có chăng, Đại Hội này đã chỉ nhằm tìm cách thay đổi nhân sự, điều chỉnh chính sách đôi chút để đối phó với nhân dân, làm giảm áp lực quốc tế phần nào, nhằm tiếp tục củng cố quyền thống trị độc tôn, độc tài toàn trị của Đảng Cộng Sản, để chống lại mọi nguyên vọng chính đáng của nhân dân và quay lưng lại những vấn nạn nghiêm trọng của đất nước.
    Thật vậy, qua các văn kiện của Đại Hội XI Cộng Đảng Việt Nam và các nhân sự lãnh đạo hàng đầu bộ máy đảng và nhà nuớc được thông qua trong Hội nghị Trung ương lần thứ 14 họp vào tháng 12 và thứ 15 triệu tập vội vã vài ngày trước Đại Hội, cho thấy về nhân sự chỉ là sự hoán chuyển chức quyền trong một số nhân vật chóp bu của tập đoàn thống trị độc quyền cộng sản Việt Nam; Về nền tảng chủ trương đường lối cai trị vẫn đề cao chủ nghĩa xã hội và cưỡng áp láo khoét rằng..Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta, là sự lựa chọn đúng đắn của Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh.”
        Đây là một cưỡng áp láo khoét, vì “chủ nghĩa xã hội” hoàn toàn trái ngược với khát vọng của nhân dân ta và cả thực tế nữa:
   -Khát vọng chính đáng và căn bản nhất của nhân dân Việt Nam là Tự do, Dân chủ và nhân quyền phải được tôn trọng, bảo vệ và hành xử tại Việt Nam.Chính chủ nghĩa xã hội mà đảng cộng sản Việt Nam lựa chọn, rồi áp đặt trong nhiều thập niên qua đã tước đoạt mọi quyền tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, là nỗi kinh hoàng của nhân dân Việt Nam và là nguồn gốc gây hậu quả nghiêm trọng và toàn diện cho con người, dân tộc và đất nước Việt Nam. Hậu quả nghiêm trọng và toàn diện này sẽ là gánh nặng phải khắc phục cho nhiều thế hệ Việt Nam tương lai.
   - Tính cưỡng áp láo khoét này còn thể hiện qua sự trái ngược với thực tế, rằng thực tế chưa hề có và sẽ không bao giờ có nước nào xây dựng thành công “Chủ nghĩa xã hội”. Nga Xô là nước đầu tiên xây dựng chủ nghĩa xã hội, sau hơn 70 năm (1917-1990) đã thất bại kéo theo sự sụp đổ tan tành hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu mà Nga Xô dầy công kiến tạo.
       Thực tế là tại Việt Nam cái gọi là “Đảng Cộng Sản Việt Nam” chỉ là bảng hiệu giả tạo để che đậy thực chất của một đảng mafia cấu kết với nhau trên nền tảng quyền và lợi, thực hiện các chủ trương chính sách phục vụ quyền lợi ăn chia của một tập đoàn thống trị độc quyền bóc lột.
        Là vì thực tế làm gì có những cán bộ đảng viên cộng sản mang phẩm chất vị tha (mình vì mọi người), luôn đấu tranh cho mục tiêu cao đẹp theo lý luận của chủ nghĩa cộng sản là xây dựng một xã hội không người bóc lột người: Xã hội chủ nghĩa (mọi người làm việc theo năng lực, hưởng theo lao động) tiến tới xã hội viên mãn: Xã hội cộng sản (không còn gia cấp, mọi người làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu…).
       Thực tế người ta chỉ thấy: các cán bộ đảng viên cộng sản đã, đang và càng ngày càng cấu kết chặt chẽ thành giai cấp thống trị độc quyền bóc lột, làm giầu bằng mọi cách (hợp pháp cũng như bất hợp pháp), mọi giá, mọi thủ đoạn (dù tàn ác, bất nhân) để trở thành những nhà “Tư bản đỏ”, những “Đại gia” tiền rừng bạc biển trong xã hội Việt Nam ngày nay, với lối sống xa hoa, đồi trụy, một cuộc sống cách biệt sâu sắc với tuyệt đại đa số nhân dân lao động nghèo, trong đó có “liên minh công nông”giai cấp mà đảng Cộng sản Việt Nam từng xưng tụng là nòng cốt của “cách mạng Đỏ” mà đảng “Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp Công Nông” sẽ lãnh đạo làm cuộc cách mạng “giải phóng giai cấp” (!!!), trong khi thực tế đảng Cộng sản Việt Nam đã lợi dựng xương máu giai cấp công nông và nhân dânViệt Nam để giành chính quyền, để rồi khi có chính quyền trong tay, lại nhân danh một “chính quyền chuyên chính vô sản” quay lại bóc lột họ còn tàn tệ, tinh vi hơn cả chế độ thực dân phong kiến.
        Thế nhưng bất chấp sự mâu thẫn giữa lý luận và thực tiễn, cái gọi là “Dự thảo Cương lĩnh xây dựng đất nước của Ban Chấp hành Trung ương Đảng trình Đại hội XI” vẫn kiên định “Xã Hội Chủ Nghĩa”, vẫn tố giác  chủ nghĩa tư bản “về bản chất vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột và bất công”. Vẫn đấu tố chủ nghĩa tư bản và đề cao chủ nghĩa xã hội, rằng:
“...Hiện tại, chủ nghĩa tư bản còn tiềm năng phát triển, nhưng về bản chất vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột và bất công. Những mâu thuẫn cơ bản vốn có của chủ nghĩa tư bản, nhất là mâu thuẫn giữa tính chất xã hội hóa ngày càng cao của lực lượng sản xuất với chế độ chiếm hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa, chẳng những không giải quyết được mà ngày càng trở nên sâu sắc. Khủng hoảng kinh tế, chính trị, xã hội vẫn tiếp tục xảy ra. Chính sự vận động của những mâu thuẫn nội tại đó và cuộc đấu tranh của nhân dân lao động các nước sẽ quyết định vận mệnh của chủ nghĩa tư bản...”.
      Mặt khác, mặc dù đã và đang tiếp tục hành động trái với ý nguyện của nhân dân,
vậy mà tập đoàn báo cáo viên  và cán bộ tuyên giáo của Cộng đảng Việt Nam đã huênh hoang rằng các văn kiện được chuẩn bị rất kỹ trong suốt 2 năm qua sẽ đáp ứng trúng tâm tư nguyện vọng của đông đảo nhân dân (!), sẽ giải đáp đầy đủ mọi vấn đề của cuộc sống xã hội (!), với mục tiêu là cuộc sống ấm no, hạnh phúc của nhân dân, trong một xã hội phát triển hài hòa, bình đẳng, tự do, công bằng, văn minh.(!?!) (Thì cũng đúng thôi: Văn kiện “đáp ứng đầy đủ… chứ thực tế thì không cần)
         Đúng là nói láo như”Vẹm” tức “Việt Minh” trong kháng chiến chốn Pháp và Việt cộng sau này.
       Như vậy, tựu chung, Đại Hội XI của đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục duy trì quyền thống trị độc quyền, với một chế độ độc tài toàn trị “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”, bằng nhãn hiệu giả mạo theo kiểu “Treo đầu dê bán thịt chó” của bọn gian thương.
        Vây tại sao đến giờ thứ 25 của chủ nghĩa cộng sản, Cộng đảng Việt Nam vẫn ngoan cố, miệng thì khẳng định tiếp tục xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam, trong khi thực tế tập đoàn thống trị này đã và đang đi theo con đường tư bản chủ nghĩa?
     Câu trả lời thật đơn giản: Chủ nghĩa xã hội vốn được dùng là vũ khí lý luận biện minh cho sự tồn tại của một đảng Marxist- Leninist, với tính tổ chức cao, kỹ thuật trấn áp con người tinh vi, hiệu quả, để giúp đảng cộng sản Việt Nam thực hiện chế độ độc tài toàn trị sắt máu đối với nhân dân và có thể chống lại mọi áp lực quốc tế.
     Bởi vì  một khi độc quyền thống trị, Cộng đảng Việt Nam cắt cử đảng viên chia nhau nắm giữ các chức vụ quan yếu từ thượng tầng kiến trúc đế hạ tầng cơ sở chính quyền, các ban ngành, đoàn thể ngoại vi, các lực lượng quân đội, công an sẵn sàng trấn áp mọi phản kháng của nhân dân, tiêu diệt đối lập, trong khi không có lực lượng đối trọng nào tồn tại trong lòng chế độ khả dĩ lật đổ chế độ bằng bạo lực….tất nhiên Cộng đảng Việt Nam có thế và lực để tỏ ra coi thường mọi áp lực quốc tế, bất chấp sự phản kháng của mọi tầng lớp nhân dân. Thêm vào đó, trong thế chiến lược toàn cầu mới, Cộng đảng Việt Nam tự tin rằng, sẽ không có công cụ chiến lược trong vùng nào tốt hơn cho HOa Kỳ và các cường quốc cực lực chọn thay thế họ.
         Tuy nhiên, theo nhận định của chúng tôi từng được biện giải nhiều lần và trong tài liệu nghiên cứu lý luận “Việt Nam Trong Thế Chiến Lược Quốc Tế Mới”, thì những suy tính chủ quan trên đây  của Cộng Đảng Việt Nam đã và đang là tiền đề sụp đổ hoặc tiều vong cho cả đảng Cộng sản lẫn chế độ độc tài toàn trị mà họ muốn duy trì bảo vệ.Vì chủ quan nên Cộng Đảng Việt Nam đã không nhìn thấy hay làm bộ không nhìn thấy cả cái “Đảng Cộng sản” và cái gọi là “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” đã và đang trên tiền trình tiêu vong về mặt bản thể: Các đảng viên cộng sản đã và đang được “tư sản hoá” (tư bản Đỏ…), nhà nước cộng sản đã và đang bị “tư bản hoá”(giải tư…) và chế độ cộng sản đang được “dân chủ hoá” từng bước (trả lại các quyền dân chủ nhân sinh cho nhân dân…) trong “Môi trường mật ngọt kinh tế thị trường”. Một sự tiêu vong theo đúng ý nghĩa tục ngữ Việt Nam “Mật ngọt chết ruồi”, một khi không thể giết được “con ruồi cộng sản” bằng “mật đắng” (bạo lực). Ở cuối tiến trình tiêu vong này, nếu những người lãnh đạo Cộng đảng Việt Nam không kịp thức thời tự nguyện, tự giác trả lại quyền làm chủ cho nhân dân, thì chính những phản kháng chế độ của mọi tầng lớp nhân dân bị áp bức bóc lột hôm nay sẽ phát triển thành mâu thuấn đối kháng của toàn xã hội đối với tập đoàn thống trị cộng sản, thì điều tất yếu theo chính lý luận của Marxist-Leninnist: Tình thế cách mạng chín mùi, chính sự nổi giận của nhân dân sẽ kết thú cquá trình tiêu vong đảng và chế độ hiện nay của những người cộng sản Việt Nam (giả hiệu) hiện nay. Vì vẫn theo lý luận marxsm: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” . Và câu kết của Bản Tuyên Ngôn thành lập Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam năm 1977 (do ngườii viết khởi thảo) đã viết:
     “ Một chế độ thiết lập bằng bạo lực, duy trì bằng bạo lực, thì sớm muộn cũng sẽ bị sụp đổ do tự bản chất và do sức mạnh vùng lên của những con nguời bị áp bức bóc lội…”
    
       Tựu chung, mặc dầu nhiều ngày trước Đại Hội XI Cộng đảng Việt Nam, người ta thấy có một số dấu hiệu áp lực quốc tế nào đó, tỷ như từ phía cường quốc số một Hoa kỳ, nhưng có lẽ sẽ không có sự đột biến bất ngờ nào trong Đại Hội khai mạc vài ngày tới đây về nhân sự cũng như đường lối cai trị độc quyền của Cộng Đảng Việt Nam. Có chăng là khi đi vào thực hiện các nghị quyết của Đại Hội XI, Cộng đảngViệt Nam vẫn theo cách ứng xử bao lâu nay, là uyển chuyển theo kiểu “mềm nắn rắn buông” trước áp lực quần chúng và quốc tế theo chiều hướng dân chủ hoá Việt Nam.
         Điều này phù hợp với chiều hướng chiến lược toàn cầu của các cường quốc cực: thị trường hoá song song với dân chủ hoá từng bước các chế độ độc tài các kiểu để thiết lập “một nền trật tự kinh tế quốc tế mới” hay là một “hệ thống kính tế thế giới mới”, hoặc “một nền trật tự thế giới mới”. Riêng chế độ độc tài toàn trị kiểu cộng sản tại Việt Nam, chính môi trường “mật ngọt kinh tế thị trường” và sức mạnh phản kháng của nhân dân, đã và đang làm tiêu vong từng bước “con ruồi cộng sản độc tài toàn trị” để hình thành ở cuối quá trình tiêu vong, một chế độ tự do dân chủ và nền kinh tế thị trường đi từ bất hoàn đến hoàn chỉnh.

Thiện Ý
Houston, ngày 10 tháng 1 năm 2011

Bình luận: Vì sao cần bảo vệ sự đoàn kết thống nhất các Tổ Chức Cộng Đồng?

Bình luận:
VÌ SAO CẦN BẢO VỆ SỰ ĐOÀN KẾT THỐNG NHẤT CÁC TỔ CHỨC CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA TỴ NẠN CỘNG SẢN TẠI HẢI NGOẠI?

ThiệnÝ

         Vì sao cần bảo vệ sự đoàn kết thống nhất các tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại, là một câu hỏi đã được đặt ra từ lâu và cũng đã có câu trả lời từ lâu; ngay từ khi bắt đầu hình thành các tổ chức Cộng Đồng Việt Nam tại thành phố Houston này nói riêng, tại Hoa Kỳ và hải ngoại nói chung, kể tù sau ngày 30-4-1975, ngày chế độ dân chủ pháp trị Việt Nam Cộng Hoà bị cưỡng tử, người Việt Quốc Gia bị buộc là kẻ bại trận, mà đúng lý ra họ phải là kẻ thắng trận trong một cuộc hiến tranh giữa chính và tà, nghĩa là giữa “chính nghĩa quốc gia, dân tộc, dân chủ”   “ngụy nghĩa cộng sản phi dân tộc, phản dân chủ”.  
      Chính vì cuộc chiến tranh giữa chính Quốc –  tà Cộng, đã kết thúc một cách phi lý như vậy, nên sau ngày 30-4-1975, người Việt Quốc Gia, hay là người Việt Nam không cộng sản, từ trong nước ra hải ngoại đã sớm qui tụ thành những tổ chức, tiếp tục cuộc chiến đấu cho mục tiêu, lý tưởng của mình là: chống cộng để dân chủ hoá và phát triển toàn diện đất nước đến giầu mạnh và văn minh tiến bộ theo kịp đả tiến hoá chung của nhân loại. Mặc dầu ai cũng biết rằng, cuộc chiến đấu mới này diễn ra trong một tương quan lực lượng không cân sức, song người Việt Quốc Gia vẫn tiếp tục cuộc chiến đấu vì tin tưởng mãnh liệt và có căn cứ rằng: cuối cùng “chính nghĩa quốc gia tất thắng ngụy nghĩa cộng sản”. Sức mạnh để chiến thắng là sức mạnh của chính nghĩa”.
      Thế nhưng, muốn phát huy được sức mạnh của chính nghĩa, cuộc chiến đấu nào cũng đòi hỏi phải có tổ chức để lãnh đạo quần chúng tham gia chiến đấu. Muốn tập hợp được sức mạnh quần chúng đòi hỏi các tổ chức phải luôn bảo vệ được sự đoàn kết thống nhất nội bộ.
       Ai có thể và có nhiệm vụ làm công việc này?
      Xin thưa: đó là những người lãnh đạo các tổ chức đấu tranh, các chính đảng quốc gia trong cũng như ngoài nước; riêng tại hải ngoại là các tổ chức Cộng Đồng người Việt tỵ nạn cộng sản đóng vai trò trung tâm, với ý nghĩa qui tụ các tổ chức đấu tranh, các chính đảng quốc gia và các đồng hương tỵ nạn cộng sản sống chung trong Cộng Đồng, để cùng thực hiện hai nhiệm vụ chủ yếu:hổ trợ cho các cuộc đấu tranh chống cộng vì mục tiêu dân chủ hoá Việt Nam của đồng bào trong nước; đồng thời vừa nỗ lực bảo vệ phát huy truyền thống văn hoá, lịch sử dân tộc Việt, vừa nỗ lực hội nhập vào dòng chính trên mọi lãnh vực của đời sống vì lợi ích hiện tại và cho các thế hệ tương lai con cháu mà dầu muốn hay không đã chọn các quốc gia bản địa là quê hương thứ hai sau Quê Mẹ Việt Nam.
     
         Đến đây thì chắc ai cũng đã biết câu trả lời cho câu hỏi “Vì sao cần bảo vệ sự đoàn kết thống nhất các tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại ?”.
        Và sở dĩ câu hỏi này được nhắc lại trong bài bình luận hôm nay, là vì tại Cộng Đồng Houston trong mấy tháng qua đã có sự bất ổn do sự bất đồng giữa hai bộ phận thuộc cơ chế tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston và  Vùng Phụ Cận: Đó là Hội Đồng Đại Diện và Hội Đồng Giám Sát. Sự bất đồng đưa đến bất ổn đã diễn biến theo chiều hướng có thể làm phân hoá tổ chức Cộng Đồng thành hai như đã từng xẩy ra tại một số nơi khác tại hải ngoại có đồng đồng hương Việt Nam tỵ nạn cộng sản; nếu không thì tình trạng bất ổn, mất đoàn kết sẽ làm suy yếu lực lượng chống cộng tiếp tục tồn tại chưa biết đến khi nào mời chấm dứt nơi một cộng đồng có trên một trằm ngàn đồng hương tỵ nạn cộng sản. Chính vì nguy cơ và thực trạng đáng buồn này mà đồng hương Việt Nam rất lo ngại
      . Một số đoàn thể và cá nhân đã có những nỗ lực thúc đẩy các bên nên tìm cách hoà giải để tránh tình trạng phân hoá tổ chức Cộng Đồng vì lợi ích chung, nhất là lợi ích của sự nghiệp “Chống Cộng vì mục tiêu dân chủ hoá cho Quê Mẹ Việt Nam”.
         Tiếc rằng, mọi nỗ lực của các đoàn thể và nhân ấy cho đến lúc này đều  chưa thành đạt,vì các bên tương tranh tiếp tục chọn giải pháp riêng để mưu tìm chiến thắng, bất kể giải pháp riêng ấy có thể đưa đến sự phân hoá tổ chức Cộng Đồng và duy trì tình trạng bất ổn. Một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho các nỗ lực hoà giải của các đoàn thể tôn giáo, chính trị và các cá nhân đã không thành vì đã có những biểu hiện thực tế cho thấy, những người lãnh đạo hàng đầu ở cả hai Hội Đồng đều có ý hướng hoà giải, song cuối cùng đã không thực hiện được vì thiếu độc lập tự chủ trong quyết định, đã lãnh đạo theo khuynh hướng bè phái, nên đã bị những kẻ hiếu chiến bè phái ủng hộ bên ngoài, do những động lực chủ chiến khác nhau, đã tìm mọi cách ngăn cản (không loại trừ có thể trong những kẻ hiếu chiến này là Việt cộng nằm vùng hay tay sai cộng sản đang làm nhiệm vụ kích động, khoét sâu mâu thuẫn nội bộ Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Houston và Vùng phụ cận, dưới sự chỉ đạo của ổ tình báo đối ngoại Việt Cộng tại Lãnh sự quán Việt cộng tại Houston…Chúng ta cần cảnh giác)
      Thật đáng tiếc, nếu sự phân hoá tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Houston thực sự xẩy ra, hậu quả thật tai hại, không chỉ làm suy yếu thế lực  về mặt tổ chức, tai hại hơn là làm mất niềm tin và sự chán nản bỏ cuộc của đồng hương Việt Nam tại Houston cũng như lòng tin cậy của đồng bào trong nước vốn coi các tổ chức Cộng Đồng ở hải ngoại như hậu phương và thành trì chống cộng.
     
        Trách nhiệm của sự phân hoá tổ chức Cộng Đồng thuộc vế ai? – Tất nhiên thuộc về những người đang đóng vai trò lãnh đạo nằm trong hai Hội Đồng Đại Diện và Hội Đồng Giám Sát, là hai bộ phận chính yếu trong cơ chế  tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston và vùng Phụ Cận. Những quý vị có trách nhiệm này nghĩ sao, khi đối phương của chúng ta cận kề trong Lãnh sự quán Việt Cộng tại Houston đang ăn mừng một chiến thắng “bất chiến tự nhiên thành” một khi phá nát hay gây bất ổ thường trực được một tổ chức Cộng Đồng chống cộng với hàng trăm ngàn người Việt tỵ nạn cộng sản mà  không cần tốn công sức, hay quá lắm chỉ cần một số tên nằm vùng hay tay sai cộng sản khều nhẹ cũng đủ khoét sâu mâu thuẫn nội bộ để các phe phái chống cộng đấu đá nhau kịch liệt,  không khoan nhượng, với nét mặt đằng đằng sát khí và ngôn ngữ thậm từ biểu lộ lòng căm thù không khác gì căm thù đối phương Việt cộng ?.
     Mọi việc có thể đã trễ, nhưng chưa muộn, những người lãnh đạo hai cơ chế của Tổ chức Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Houston và vùng Phụ Cận vẫn còn cơ hội để cùng nhau giải quyết dứt điểm mọi mâu thuẫn nội bộ trong Mùa Xuân này, trước những ngàt Tết cổ truyền Việt Nam. Mong rằng Cộng Đồng chống cộng  này vẫn duy trì được một tổ chức Cộng Đồng duy nhất, doàn kết, vững mạnh và lấy lại uy tín đã hơn một lần tự làm mất, của một cộng đồng sắc dân thiểu số trong lòng quốc gia Hoa Kỳ.

Thiện Ý
Houston, ngày 3 tháng 1 năm 2011