Thursday, December 26, 2024

Bình luận: Ý nghĩa ngày Lễ Lao Động Hoa Kỳ

Bình luận:
Ý NGHĨA NGÀY LỄ LAO ÐỘNG HOA KỲ

Thiện Ý
   
         Hàng năm vào ngày Thứ Hai của tuần lễ đầu tiên của Tháng 9, nhân dân Hoa Kỳ đã mừng Lễ Lao Ðộng của mình bằng một ngày nghỉ lao động, nối tiếp hai ngày nghỉ cuối tuần tạo thành một “Long we ek – end” được nghỉ việc tới 3 ngày liền.
  
        Là ngày Lễ Lao Ðộng của mình, vì là ngày vinh danh dành riêng cho người lao động Hoa Kỳ, khác với ngày Lễ Lao Ðộng Quốc tế hàng năm vào ngày 1 tháng 5, với ý nghĩa như là để vinh danh người lao động trên toàn thế giới.
         Vậy ai là những người lao động và vì sao người lao động được vinh danh?
         Trước hết người lao động là những người phải tiêu hao trí não hay sức lực của mình để làm ra tài hoá, sản phẩm vật chất hay tinh thần cung ứng cho nhu cầu của con người và xã hội. Về mặt kinh tế người ta thường phân biệt  ra hai loại: Lao động trí óc và lao động chân tay. Biểu hiện của hai loại lao động này là cách phục sức như chúng ta thường thấy: công nhân làm việc trong các hãng xưởng thường là mặc áo xanh, người làm việc trong văn phòng thường là mặc áo trắng thắt Cravaste cổ cứng. Nhưng dù là lao động trí óc hay lao động chân tay, tựu chung là lực lượng lao động đã làm ra của cải vật chất cũng như tinh thần cho toàn xã hội. Và vì vậy, người lao động chân chính ở đâu trên thế giới cũng cần và xứng đáng được vinh danh.
  
        Thế nhưng vinh danh không phải trong tinh thần đấu tranh giai cấp giữa người lao động và chủ tư bản bỏ vốn đầu tư sản xuất, như chủ trương của Karl Marx và thực hành chủ nghĩa cộng sản của Lenine và những người cộng sản sau này. Bởi vì sự vinh danh này chỉ là chiêu bài lừa mị để kích động lòng căm thù giai cấp làm động lực tiến hành bạo lực cách mạng đẫm máu cướp chính quyền, thiết lập một chế độ mệnh danh là “Chuyên chính vô sản”, hay là nền độc tài của giai cấp công nhân và nhân dân lao động cũng thế.
        Chiêu bài lừa mị, vì thực tế sau khi cướp được chính quyền nhân danh quyền của người lao động, song người lao động chỉ được cho ăn bánh vẽ, làm việc cật lực, “Làm ngày không đủ, tranh thù làm đêm”, thi đua lao động để được phong cấp bằng đủ thứ mỹ từ như :“Anh hùng lao động”, “lao động tiên tiến”, “Lao động xuất sắc”, nhưng thành quả lao động thì thuộc về giai cấp cán bộ đảng viên cộng sản có chức, có quyền, một giai cấp mới hợp thành một tập đoàn thống trị, độc quyền bóc lột người lao động đến tận xương tủy. Ðây là một thực tế mà người Việt Nam hơn ai hết đã được chứng kiến hay cũng từng là nạn nhân của cộng sản Việt Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.
  
        Như vậy thì ngày Lễ Lao Ðộng Hoa Kỳ  là để vinh danh người lao động Hoa Kỳ phải mang một ý nghĩa khác với người cộng sản và các chế độ độc tài cộng sản. Ðó là sự vinh danh thực sự được thể hiện bằng những quyền lợi thực sự của người lao động Hoa Kỳ, trong một chế độ dân chủ thực sự. Ðó là những quyền pháp định: quyền được làm việc, trong điều kiện an toàn lao động tối đa và thời gian làm việc cực nhọc tối thiểu. Ðó là quyền được hưởng dụng thành quả lao động tương xứng với khả năng, sức lực bỏ ra để làm của cải vật chất cũng như tinh thần cho con người và xã hội.
  
        Sau cùng, ý nghĩa cao nhất của ngày Lễ Lao Ðộng Hoa Kỳ là giá trị nhân bản được thể hiện rõ nét trong mối tương quan giữa người lao động bỏ sức và nhà tư bản bỏ vốn. Ðó là mối tương quan hài hoà chứ không là mâu thuẫn đối kháng như  những luận điểm và chủ trương đấu tranh giai cấp sắt máu của những người cộng sản. Một mối tương quan thiết lập trên tinh thần “Lao tư lưỡng lợi”, người có của, người có công, hợp tác sản xuất làm giầu của cải vật chất cũng như tinh thần cho con người và xã hội. Thành quả lao động này người lao động cũng như nhà tư bản đều chung hưởng trên căn bản một hợp đồng lao động thoả đáng, dưới sự bảo vệ của luật pháp cho quyền lợi và nghĩa vụ của cả đôi bên.

                     Thiện Ý
Houston, ngày 6 tháng 9 năm 2010



Bình luận:
TỪ VIỆT NAM HÓA CHIẾN TRANH ĐẾN IRAQ & AFGHANISTAN HÓA CHIẾN TRANH

Thiện Ý

        Theo tin tổng hợp giới truyền thông, ngày 31-8-2010, từ Phòng Bầu Dục của Toà Bạch Ốc ở Thủ đô Washington, nơi mà hơn 7 năm trước đây (2003-2010), Cựu Tổng Thống George W. Bush lần đầu tiên tuyên bố khởi sự cuộc chiến tranh “Vì tự do cho Iraq”, Tổng Thống đương nhiệm Barrak Obama đã đọc diễn văn công bố sứ mạng tác chiến của quân đội Hoa Kỳ ở Iraq đã kết thúc và sứ mạng mới của Hoa Kỳ là cố vấn và trợ giúp cho lực lượng an ninh Iraq.
         Tổng Thống Ông Obama nói: Chiến dịch Vì Tự do cho Iraq đã kết thúc, và nhân dân Iraq nay nhận lãnh trách nhiệm tự bảo vệ an ninh đất nước mình.”Và rằng  “Chỉ có người Iraq mới có thể xây dựng một nền dân chủ bên trong biên giới của họ. Điều mà nước Mỹ có thể làm, và sẽ làm, là cung cấp sự hỗ trợ cho nhân dân Iraq trong tư cách vừa là một người bạn, vừa là một đối tác.”
       Được  biết đây là lần thứ nhì đọc diễn văn từ văn phòng Bầu dục, kể từ khi lên nhậm chức gần hai năm trước đây, Ông Obama không tuyên bố chiến thắng, mà chỉ nói rằng sự chuyển đổi qua một sứ mạng mới đang đuợc xúc tiến.Tổng thống Obama nói: “Trong suốt chương nổi bật này trong lịch sử Hoa Kỳ và Iraq, chúng ta đã hoàn tất trách nhiệm. Nay đã đến lúc lật qua một trang sử mới.” Như thế hiện chỉ còn khoảng 50.000 binh sĩ Mỹ sẽ ở lại Iraq, và các binh sĩ cuối cùng dự trù sẽ rời khỏi đây trước cuối năm 2011.Trong khi hứa hẹn tiếp tục hỗ trợ cho Iraq, Tổng thống Obama nói rằng một số lực lượng Hoa Kỳ đang được chuyển từ Iraq qua Afghanistan, nơi cuộc chiến chống Taliban và al-Qaida sắp bước qua năm thứ 10.
      Theo nhận định của các nhà bình luận thời sự, thì sở dĩ Tổng Thống Hoa Kỳ Barrak Obama không tuyên bố sự chấm dứt nhiệm vụ chiến đấu của quân sĩ Hòa Kỳ như một chiến thắng, vì mục tiếu tối hậu của cuộc chiến vẫn chưa thành đạt hòan tòan: Tiêu diệt chế độ độc tài Saddam Huisein thì đã hòan tất, song ổn định tình hình để xây dựng chế độ dân chủ cho nhân dân Iraq thì vẫn còn phải tiếp tục thực hiện bởi chính người Iraq.
       Sự thể này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một giải pháp tương tự từng được Hoa Kỳ thực hiện sau gần 10 năm đưa quân trực tiếp tham gia cuộc chiến (1964-1972) mà không thành đạt chiến thắng. Đó là chiến lược “Việt Nam Hoá Chiến Tranh” để Hoa Kỳ có thể rút chân ra khỏi cuộc chiến Việt Nam một cách danh dự, đi đến chấm dứt cuộc chiến không có chiến thắng 35 năm trước đây (1975-2010). Phải chăng giờ đây Hoa Kỳ cũng đã và đang thực hiện chiến lược “Iraq và Afghanistan hóa chiến tranh”, là hai cuộc chiến mà Hoa Kỳ đã và đang theo duổi bên ngoài nước Mỹ ?
         Cuộc chiến Iraq thì đã hoàn tất giai đoạn đầu là chuyển giao nhiệm vụ chiến đấu cho quân đội Iraq và chỉ còn giữ nhiêm vụ yểm trợ cho đến khi ổn định tình hình, quân đội Mỹ sẽ rút chân hoàn toàn ra khỏi cuộc chiến. Trong khi cuộc chiến Afghanistan thì đang khởi sự giai đoạn đầu là huấn luyện và  trang bị cho quân đội Afghanistan đủ sức làm công việc tự chiến đấu tiêu diệt loan quân Talibạn.
      Đứng trước thực tế trên, người ta tự hỏi, liệu chiến lược IraqAfghanistan hoá chiến tranh có thành đạt mục tiêu cuối cùng là giúp các chính quyền do Mỹ yểm trợ ở BaghdadKabul có thể tự chiến đấu và chiến thắng đối phương để tự tồn hay không?
      Vẫn căn cứ vào diễn biến tình hình thực tế, người ta cho rằng kết quả sau cùng của chiến lược này rất khó suy đoán, vì nó tùy thuộc vào tương quan lực lượng giữa các phe nội chiến. Nếu phe chính quyền thân Mỹ có được ưu thế mạnh sau khi các quân đôi ngoại nhập rút hết khỏi chiến trường, họ có thể tồn tại và chiến thắng đối phương. Nhưng điều này thực tế cho thấy khó xẩy ra. Lý do đơn giản là, nếu sau nhiều năm Hoa Kỳ và các quân đội các nước đồng minh tham chiến trên cả hai chiến trường Iraq và Afghanistan, với ưu thế quân sự tuyệt đối so với đối phương, song vẫn không tiêu diệt được hoàn toàn đối phương để chiến thắng, thì một mình quân đội Iraq và Afghanistan làm sao có thể chiến thắng đối phương?
        Tuy nhiên, người ta hy vọng rằng dù không chiến chiến thắng đôi phương, nhưng cả hai chính quyền thân Mỹ ở Baghdad và Kabul vẫn có thể tồn tại trong một giải pháp chính trị, tỉ như một chính phủ liên hiệp các phe phái ở mỗi nước, tương tự như giải pháp đã được dự trù trong Hiệp Định Paris về chấm dứt chiến tranh lập lại hoà bình ở Việt Nam ngày 27-1- 1973.Thế nhưng giải pháp chính trị dự liệu này rốt cuộc đã không được thực thi ở Việt Nam, vì đối phương Việt Cộng đã vi phạm trắng trợn Hiệp Định Paris, ngang nhiên dùng bạo lực cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, đưa đến sự sụp đổ của chính quyền thân Mỹ tại Sàigòn, dù có sự cam kết bảo đảm của Hoa Kỳ nói riêng và  quốc tế nói chung cho việc thực thi hiệp định này.
      Dẫu sao, với kết thúc bi thảm của chiến lược Việt Nam hoá chiến tranh trong cuộc chiến Việt Nam  mà Hoa Kỳ tham dự đã kết thúc 35 năm trước đây, người ta hy vọng Hoa Kỳ đã ít nhiều rút ra được bài học kinh nghiệm đắt giá, để vận dụng vào chiến lược Iraq và Afghanistan hoá chiến tranh hiện nay, hầu thành đạt trong tương lai một kết quả thực tế tốt đẹp hơn cho các chính phủ và nhân dân thân Mỹ tại Iraq và Afghanistan.

             Thiện Ý
Houston, ngày 6-9-2010
     

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.