13. 24/04/2014
·
Thiện Ý
sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã được chính quyền Việt Nam trả tự do trong lúc đang thụ án 7 năm tù với tội danh 'tuyên truyền chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam'
Công luận trong và ngoài Việt Nam đang đặc biệt quan tâm đến việc
nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cho Luật sư Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và hiện đã có
mặt tại Hoa Kỳ. Theo tin giới truyền thông Việt Nam thì Ls.Hà Vũ được trả tự do
vào tối Chủ nhật 06/04/2014 và được đưa thẳng từ nhà tù đến sân bay Nội Bài để
sang Mỹ.
Luật sư Cù Huy Hà Vũ là một nhà bất đồng chính kiến hàng đầu tại Việt Nam đã bị
công an bắt giữ vào ngày 5 tháng 11 năm 2010 tại thành phố Hồ Chí Minh. Ngày 6
tháng 11 cùng năm, Bộ Công an Việt Nam tổ chức họp báo và cáo buộc ông Hà Vũ đã
thực hiện và phát tán các tài liệu chống lại nhà nước Việt Nam, tuyên truyền luận
điệu chiến tranh tâm lý, đòi lật đổ chế độ, thực hiện đa nguyên đa đảng, đi ngược
lại với quyền lợi dân tộc, kêu gọi nước ngoài can thiệp.Tại phiên xử sơ thẩm
ngày 04/04/2011, Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội đã tuyên phạt Ls. Cù Huy Hà
Vũ 7 năm tù giam và 3 năm quản chế tại địa phương với tội danh “tuyên truyền chống
nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Tòa án Tối cao Việt Nam xử phúc thẩm hôm 02/08/2011
đã quyết định giữ y bản án sơ thẩm 7 năm tù và 3 năm quản chế đối với Tiến sĩ
Cù Huy Hà Vũ.
Nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do trước thời hạn thi hành án với lý do nhân đạo
để tạo điều kiện cho Ls Hà Vũ chữa bệnh tại Hoa Kỳ. Tuy nhiên ai cũng biết đây
chỉ là lý do giả tạo vì kinh nghiệm thực tế cho thấy trong chế độ độc tài toàn
trị cộng sản tại Việt Nam mọi hành vi của nhà cầm quyền Việt Nam đều nằm trong
chủ trương chính sách của đảng, không dựa trên tính nhân đạo mà dựa trên lợi
ích chính trị của đảng cầm quyền độc tôn là đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) được
thực hiện theo phương châm “Cứu cánh biện minh cho hành động”. Đồng thời việc
phóng thích tù nhân theo kiểu này chẳng phải do tự nguyện tự giác của nhà cầm
quyền Việt Nam mà thường do áp lực quốc tế, nhất là các cường quốc có ảnh hưởng
đến lợi ích cầm quyền đã buộc đảng CSVN phải ra lệnh cho chính quyền phải thả.
Trong trường hợp Ls Cù Huy Hà Vũ được thả ra, ai cũng biết là do đòi hỏi của
Hoa Kỳ.
Thật vậy, theo thông cáo của văn phòng Chủ tịch Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện Hoa Kỳ
ngày 7- 4 - 2014, TS Cù Huy Hà Vũ đã được chính quyền Việt Nam trả tự do trong
lúc đang thụ án 7 năm tù với tội danh "tuyên truyền chống nhà nước cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam".
Thông cáo ký tên dân biểu Ed Royce, chủ tịch Ủy ban đã viết rằng: Việt Nam sau
cùng đã nghe theo lời kêu gọi của quốc tế về việc giam nhốt bất hợp pháp TS. Cù
Huy Hà Vũ, và trả tự do cho ông.
Dân biểu Ed Royce nói: Mọi người đón mừng tin này, nhưng đừng quên rằng vẫn còn
nhiều người khác đang bị giam cầm bất công. Ông Ed Royce nhấn mạnh rằng những
người nói lên tiếng nói bênh vực nhân quyền và dân chủ không thể bị ngược đãi,
và rằng ông sẽ tiếp tục làm việc nhân danh những người Việt Nam đang tiếp tục
thúc ép thực hiện nền tự do.
Trên thực tế,những người đựợc phóng thích từ nhà tù ra thẳng nước ngoài trước
luật sư Cù Huy Hòa Vũ, đa phần đã sống tại Hoa Kỳ, đều đã bị những người quốc
gia chống cộng đa nghi và cực đoan tố cáo, chụp mũ, nhục mạ như những tên cộng
sản giả vờ “phản tỉnh”, trá hình nằm vùng, được nhà cầm quyền CSVN dùng “khổ nhục
kế” đưa ra nước ngoài mai phục chờ thời cơ đánh phá các tổ chức cộng đồng, các
đảng phái chính trị quốc gia, thi hành Nghị quyết 36 của đảng CSVN.v.v…Chính hiện
tượng này đã có tác dụng hạn chế hiệu quả của các hoạt động đấu tranh cho dân
chủ Việt Nam của những nhà dân chủ bị bắt cầm tù trong nước sau khi được đưa ra
nước ngoài. Dầu muốn dầu không các nhà dân chủ này đã bị đẩy vào thế liệt kháng
phần nào. Và như thế phải chăng nhà cầm quyền CSVN đã thành công phần nào trong
kế sách “điệu hổ ly sơn” vừa tránh được mối hiểm nguy trong nước, vừa dùng
chính người Việt Quốc gia chống cộng vô hiệu hóa các hoạt động chống chế độ của
họ.Tất nhiên hiện tượng này không nhất thiết phản ảnh nhận thức và thái độ,
hành động của đa số những người Việt quốc gia chân chính ở hải ngoại, chống cộng
vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước. Thế nhưng đây lại là một thực tế đã xẩy ra,
gây bất lợi cho sự nghiệp chống cộng chung vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước.
Giờ đây Luật sư Cù Huy Hà Vũ đã thoát khỏi nhà tù của chế độ độc tài toàn trị
CS trong nước, đang được đoàn tụ với gia đình có mặt trước đó tại Hoa Kỳ, được
hít thở bầu không khí tự do sau những năm tháng tù đầy. Những người quan tâm tự
hỏi, rồi đây sau khi ổn định sức khỏe và cuộc sống, liệu Ls Cù Huy Hà Vũ, một
“mãnh hổ đấu tranh cho dân chủ Việt Nam” ở trong nước có còn là “mãnh hổ đấu
tranh cho dân chủ Việt Nam” ở hải ngoại hay không?- Câu trả lời xin dành cho Ls
Cù Huy Hà Vũ. Tất nhiên một cách khách quan, câu trả lời này không chỉ tùy thuộc
vào cá nhân Ls Hà Vũ mà còn tùy thuộc vào môi trường đấu tranh hải ngoại. Vì vậy
câu hỏi thứ hai được đặt ra: Liệu Ls. Cù Huy Hà Vũ có tránh được số phận và tư
thế đấu tranh bất lợi như những nhà dân chủ từng được trả tự do từ nhà tù trước
thời hạn, đi thẳng ra ngoại quốc hay không? Câu trả lời xin dành cho những người
quốc gia chống cộng đa nghi và cực đoan ở hải ngoại.
Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh
quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Ý kiến
bởi: LED từ: CA
04.05.2014 20:52
Những
tù nhân lương tâm bị CS hành hạ , tù cải tạo rồi sẻ được Mỹ và thế
giới tự do giúp đở xứng đáng như những HO trước đây được xuất ngoại
mà cả gia đình và con cái họ thành đạt ngày nay trên khắp năm châu
như một ông TNS Canada gốc Việt, một trung tá hạm trưởng tàu chiến
Mỹ, một trung tá phi công trực thăng tối tân Apach, phi hành gia Mỹ gốc
Việt, hàng trăm, hàng ngàn kỹ sư tiến sĩ, khoa học gia và chuyên viên
kỹ thuật với đời sống sung túc so với lúc rời thiên đường CS...họ
ngậm nguồi ra đi để lại sau lưng mái nhà thân yêu nếu còn..., thân
nhân, bạn bè, mồ mã ông bà, quê hương, nơi chôn nhau cắt rún...mà trên
hết là họ thoát khỏi gông cùng và độc tài…giờ đây cư trú trên những
đất nước tự do dân chủ của thế giới tự do thực sự mà không phải đi
bán vé số ngày có ₫50,000VN, ( #2,5US)...Ngày nay những người tị nạn
đó, những thuyền nhân ra đi trắng tay vì bị cướp sạch từ của cải đến
ruộng vườn đã gởi 11 tỷ US hàng năm giúp cho thân nhân nơi quê nhà....
bởi:
LED từ: CA
04.05.2014 19:10
Những tù nhân lương
tâm bị CS hành hạ trong tù cải tạo rồi sẽ được Mỹ và thế giới tự
do giúp đở xứng đáng như những HO trước đây được xuất ngoại cả gia
đình mà con cái họ thành đạt ngày nay trên khắp năm châu như ông TNS
Canada gốc Việt, một trung tá hạm trưởng một tàu chiến Mỹ, phi hành
gia Mỹ gốc Việt, hàng trăm, hàng ngàn kỹ sư và tiến sĩ và chuyên
viên kỹ thuật...
bởi: Dau Don Long từ: Phan Rang
29.04.2014 22:22
Có thể nhìn hiện tượng
ông Vũ theo nhiều góc khác nhau. Tuy nhiên, cách đấu tranh của ông này chủ yếu
là cho bản thân mình, lúc đầu mơ mộng tự ứng cử để tham gia chính quyền nhưng
không có vé, chuyển qua đấu tranh lung tung nhưng chẳng có kết quả gì, làm tốn
thời gian cho người theo dỏi ( có vu bô xít là tương đối , nhưng cũng dạng a
dua).
Ông này mà người Mỹ
tung hô quá thì có thể lầm to. Cứ để thời gian trả lời.
Trả lời
bởi: Vô danh
01.05.2014 10:41
Cũng có thể là như vậy
mà cũng có thể là không như vậy! khi nào thấy trong nước người dân có quyền lập
hội lập đảng và khi....
đùng một cái VC tuyền bố khai tử điều 4 hiến pháp!chuyện gì sẽ xảy ra tiếp
theo? người như Vũ có thể là những người mua vé về VN trước tiên để tham gia
chính quyền mới, dẫu sao gia đình của Vũ cũng là " gia đình có công với
cách mạng".
Lí đó đi Mỹ để chữa bịnh chỉ là một bình phong quá vụng về được dựng lên trong
hoảng loạn của chế độ hầu che giấu một mưu đồ đen tối.
Thử tưởng tượng khi có bầu cử tự do ở VN dưới sự giám sát của quốc tế thì những
người như Vũ sẽ giành được phân thắng trong tay. Người dân VN chưa có đủ thông
tin để phân biệt giá trá vì đã bị bóp méo sự thật trong một thời gian quá dài.
Bầu cho ông Vũ vẫn hơn là bầu cho đảng Việt Tân hay là một đảng nào đó ở hải
ngoại về. Người đàn VN đơn giản lắm, tội nghiệp lắm!
Khi liên xô sụp đổ ai là người nằm chính quyền tiếp theo Yeosin rồi thì Putin.
Họ là ai?
có phải họ là những người
cầm quyền của đảng cộng sản liên sô trước kia?
Để coi Vũ chữa bịnh ở Mỹ như thế nào, sau
khi khá bịnh Vũ làm gì tiếp theo.Bà con hãy tính táo nhìn xem.Đừng nghe những
gì CS nói mà hãy nhìn (và nhìn thật kỷ) những gì CS đã làm va sẽ làm!
bởi: Tuan từ: Ha noi
29.04.2014 08:21
Mọi người và VOA cứ hão
huyền chứ nước Mỹ tiếp nhận những người như Cù Huy Hà Vũ thì Chính quyền VN bật
đèn xanh cho đi hết chẳng giữ để giảm tốn cơm,mệt người ,đau đầu làm gì..
bởi: đạt mục đích từ: changhiu
27.04.2014 20:32
Mục đích định cư ở Mỹ
xem như đã đạt. Còn muốn làm Tổng thống VN dân chủ thì hãy nhìn bài học DIệm,
Thiệu nhé bác Cù!
bởi: chàng bè
29.04.2014 16:11
Hôm Cù Huy Hà Vũ từ
trong tù một phát đến Mỹ. Có nhiều người dự đoán là sẽ có người bu theo quấy
phá hạ nhục. Dự đoán sao mà y trân như vậy. Cộng sản quốc tế học chỉ học một
sách.
bởi: XTNTS từ: Tha hương
24.04.2014 07:08
Khi bị quỷ thống
trị, điều quang trọng là, chúng ta phải làm sao đoàn kết cùng nhau
tìm cách tiêu diệt chúng. Nên chạy tránh xa CS chẳng phải là phương
cách hữu hiệu nhất hiện nay.
Bởi bây giờ chúng đã yếu đi rất nhiều, chứ không phải như 40 năm về
trước.
bởi: Vô danh
24.04.2014 00:57
Mèo đen hay trắng cũng
được miễn sao bắt được Chuột là nuôi,còn đẻ con ra mà mất dạy-không nghe lời
Cha Mẹ là giết thẳng tay để tiền nuôi đứa khác,dân số càng ngày càng đông không
có người này thì có người khác,tao mà có quyền trong tay là cho giết thẳng tay
những loại người này rồi-"QUỐC có QUỐC PHÁP-GIA có GIA QUI".
bởi: Du Sinh từ: Phần Lan.
23.04.2014 23:18
Mới đây thôi, nhân dan
một xã ở Hà Tịnh bắt nhốt công an, cán bộ xã, đốt xe , phá nhà bọn chúng, tên
trưởng công an sợ quá xin từ chức [ tin nầy trên báo đảng ] chứng tỏ nhân dân
VN Căm Thù đảng Bò Cạp đến tận xương tủy.......nhưng tiếc thay chưa có thiên thời
, địa lợi ...........trước đây hồ bồi bếp làm tay sai cho ngoại bang gặp May được
cả khối Đông âu, + Trụng Cong cung cấp lương thực, vũ khí rồi ẩm hồ bồi bếp về
hang Pắc bó gây dựng nên cái đảng lừa bịp nhân dân , khởi động cuộc chiến nồi
da xáo thịt.........máu chảy thành sông, xương chất thành núi........để rồi cuối
cùng đưa dân tộc VN trở lại thời bắc thuôc ngày nay.Cầu mong sao dân tộc VN sớm
xuất hiện một vị cứu tinh như Lê Lơi, Trần hung Đạo , Quang Trung..........nhân
hòa đã có sẳn,Thiên thời đâu xin hảy đến với Dân Tộc VN. Ba triệu đảng viên đảng
Bò Cạp chỉ biết tranh đua nhau Cạp, Cạp cả cái lai quần của nhân dân...lủ nầy
không có lí trí, lương tâm, chỉ là Thú đội lốt người.
bởi: Người dân muốn biết từ: Thiên đàng
csVN.
23.04.2014 18:07
Cộng đồng quốc tế bất
công, lãnh đạo đảng Bò Cạp bất công, tại sao nhiều người tội trạng như Tiến sĩ
Cù Huy Hà Vũ mà chi có Hà Vũ là đươc xe đón từ nhà tù đến phi trường để qua Mỹ
cùng với gia đình?Tại sao hầu hết mọi người sống trên địa cầu được hưởng các
quyền tự do căn bản trong bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền mà nhân dân VN thị
lại bị đảng Bò Cạp Lừa Bịp để tước đoạt các quyền tự do căn bản đó?
bởi: Quoc Thang từ: France
23.04.2014 17:15
Chúng ta có kinh nghiệm
buồn của ông Nguyễn Chí Thiện . Lẽ ra ông có được 1 hoàn cảnh tương tự nhu nhà
văn Tiệp Khắc Vaclav Havel . Cộng đồng người Việt Hải ngoại không phải là lớn
nhưng có biết bao nhiêu Hội Đoàn . Ai cũng có tôn chỉ " Chống Cộng "
. Tiếc thay , họ chống lẩn nhau nhiều hơn chống Cộng .
Trên Youtube có chương trình của " Phố BolsaTV " rất nên quan tâm về
nội dung . Họ vẩn tồn tại giửa các Hội Đoàn chống Cộng?Quả thật một cách mạng lớn
chỉ có được từ những người có tư duy lớn .
bởi: Bộ trưởng bộ Bồi Bút từ: Hà Nội
23.04.2014 16:19
VN là một quốc gia độc
lập, có chủ quyề, thượng tôn pháp luật [.....?????......] Tiến sĩ Cù huy Hà Vũ
được phóng thích trước thời hạn là do chính sách nhân đạo của đảng + Tiến sĩ Hà
Vũ học tập cải tao tốt, chap hành nội qui trai tốt nên Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ được
chủ tịt nước trương tấn sang cho xe đón tiến sĩ Vũ từ trại giam ra phi trường
qua Mỹ sống theo yêu cầu của gia đinh Tiến sĩ Vũ.
bởi: Nguoi Viet Goc Canada từ: Xu Lanh
Tinh Nong
23.04.2014 15:43
Nếu CHHV muốn đấu
tranh cho cã VN thì bằng mọi giá phải trở về VN vì CHHV vẫn còn là
công dân VN, chứ vài năm nữa có quốc tịch Mỹ thì chẵng làm được trò
trống gì, chỉ khãn cổ kêu gào như cộng đồng hãi ngoại quốc tế
chống CSVN.
Dân VN chỉ có khí khái rồng tiên, những trận đánh cũ rích thần
thoại nhưng vẫn còn thua một nước Khờ Mẹ(Campuchia) trong cách tôn
trọng một vị vua lưu vong và lòng yêu nước , chống cộng cực đoan cũa
họ. Dân VN chỉ ngồi chờ thời, chờ sung rụng....
30/4: 'Quốc gia thua để thắng, CS thắng để thua'
29.04.2014
Ðúng 39 năm trước đây
(1975-2014), ngày 30 tháng 4 năm 1975, cuộc nội chiến ý thức hệ Quốc-Cộng giai
đoạn 2 tại Việt Nam đã chấm dứt sau 21 năm diễn biến khốc liệt (1954-1975).
Sau cuộc chiến, đã có nhiều cách lý giải và đánh giá về sự kết thúc chiến tranh
Việt Nam một cách không bình thường. Riêng chúng tôi, nhân ngày 30 tháng
4 lần thứ 39 hôm nay, chỉ xin nhắc lại một cách đánh giá tổng quát đã được
đưa ra chỉ vài năm sau cuộc chiến chấm dứt (1), để quý độc giả cảm nghiệm xem
có đúng với những gì đã và đang xây ra trên thực tế hay không. Ðó là ý nghĩa lịch
sử về Ngày 30-4-1975: “Quốc gia thua để thắng, Cộng sản thắng để thua”. Vì sao?
Vì CSVN vốn là công cụ bành trướng chủ nghĩa thực dân mới của Ðế quốc Ðỏ Liên
Xô trong thời kỳ “Chiến tranh Ý thức hệ” diễn ra dưới hai hình thái “Chiến
tranh Lạnh” giữa các nước giầu và “Chiến tranh Nóng” nơi một số các nước nghèo,
trong đó có Việt Nam được chọn làm tiền đồn của hai phe tư bản và cộng sản.
Do đó ý đồ và mục tiêu của đảng CSVN không thể khác ý đồ và mục tiêu của đảng Cộng
Sản Liên Xô (CSLX). Như vậy, thực tế sau ngày 30-4-1975, nếu là một “Chiến thắng
thật”, tình hình Việt Nam phải khác, nghĩa là CSVN phải được Liên Xô và các nước
“Xã Hội Chủ Nghĩa anh em” hổ trợ tích cực, toàn diện và vô điều kiện để xây cựng
thành công chủ nghĩa xã hội tại thuộc địa kiểu mới Việt Nam, phát huy thắng lợi
để tiếp tục đẩy mạnh “Chiến tranh Cách mạng”, “Chiến tranh Giải phóng” đến các
nước trong vùng như Lào, Campuchia, Thái Lan, Miến Ðiện, Malaysia, Philippines,
v.v...Thế nhưng thực tế hoàn toàn khác: Tất cả những điều đáng lẽ phải xẩy ra
đó đã không xẩy ra sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc.
Thực tế sau đó Liên Xô đã thất bại trong nỗ lực “Cải Tổ” (Glasnost) và “Tái cấu
trúc” (Perestroika) đi đến sụp đổ, kéo theo sự tiêu vong các nước XHCN Ðông Âu.
Trung Cộng thực hiện chính sách “Mở cửa” làm ăn với Tư bản. Chế độ công cụ Việt
Cộng vội đưa ra chính sách “Ðổi Mới” theo gương “Cải Tổ” của Liên Xô (1986). Rồi
vội cầu hoà với Trung Cộng và học tập lý luận sáng tạo mới của nước đàn anh xấu
bụng và có tham vọng bá quyền này, rằng: “Chủ nghĩa xã hội cũng có thể áp dụng
kinh tế thị trường” được Việt cộng hoá thành con đường “Ðổi mới” qua “Kinh tế
thị trường theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa”(!?!).
Ðây là lối lý luận ngụy biện, cưỡng ép nhằm che đậy thực trạng và chiều hướng mới
không thể đảo ngược tại Việt Nam cũng như toàn cầu: Chủ nghĩa xã hội đã phá sản,
đã tiêu vong tại Liên Xô, đang tiêu vong tại Việt Nam và các nước XHCN còn lại (Trung
Cộng, Bắc Triều Tiên và Cuba).
Quá trình tiêu vong CNXH tại Việt Nam khởi đi từ ngày 30-4-1975 là ngày kết
thúc chiến tranh Việt Nam. Việt Cộng đã lý luận cưỡng ép, ngụy biện, duy ý chí,
vì nó trái ngược với thực tế. Thực tế phát triển trong môi trường kinh tế thị
trường không thể định hướng XHCN, mà tất yếu sẽ phải phát triển theo hướng tư bản
chủ nghĩa. Trong môi trường này, tất yếu nhà nước XHCN sẽ bị tư bản hoá, chế độ
chuyên chính vô sản sẽ được dân chủ hoá từng bước, và các cán bộ đảng viên cộng
sản đã và đang được tư sản hoá trở thành những nhà tư bản Ðỏ, những “Đại gia Đỏ
vỏ xanh lòng”. Chiều hướng phát triển này đã được thể hiện ngày càng rõ nét
trên thực tế tại Việt nam, ai cũng có thể thấy và kiểm chứng được.
Và thực tế như thế rõ
ràng là ngày 30-4-1975 “Cộng sản thắng để thua” cuộc thực sự vào cuối quá trình
của sự tiêu vong chế độ XHCN về mặt bản thể. Bởi vì, cuối cùng thì mục tiêu và
lý tưởng của những người CSVN đã không đạt được. Trái lại, thực tế đã thúc ép,
dẫn dắt và buộc được CSVN phải đi vào quỹ đạo (tự do, kinh tế thị trường) của đối
phương (Việt quốc) và thực hiện theo đúng lý tưởng của người quốc gia (tự do,
dân chủ, nhân quyền tất thắng)và mục tiêu tối hậu (dân chủ hoá Việt Nam, phát
triển toàn diện đất nước trong nền kinh tế thị trường) của đối phương (Việt quốc).Đây
mới đúng là “Chiều hướng mới không thể đảo ngược” (Dân chủ pháp trị tất thắng độc
tài toàn trị).
Thật vây, đối phương của Việt Cộng là những người Việt Quốc gia, lý tưởng và mục
tiêu đấu tranh trước sau như một: tiêu diệt độc tài, xây dựng chế độ dân chủ tự
do, xã hội công bằng, phát triển toàn diện đất nước đến phú cường, văn minh tiến
bộ theo kịp đà tiến hoá chung của nhân loại.
Và vì vậy, kể từ sau ngày giành được độc lập từ tay thực dân Pháp vào năm
1954, mong muốn chân thành của những người Việt Quốc Gia ở Miền Nam Việt Nam, kẻ
cầm quyền cũng như dân giả, là thiết lập một chế độ độc lập dân tộc, dân chủ tự
do (Việt Nam Cộng Hoà) và phát triển toàn diện Miền Nam đến giầu mạnh. Thành quả
mong muốn này sẽ tạo thành sức mạnh tổng hợp chính trị (dân chủ), kinh tế (giầu
mạnh), xã hội(công bình) khả dĩ đánh bại chế độ của những người Cộng sản Bắc Việt:
chính trị (độc tài toàn trị), kinh tế (nghèo đói), xã hội (áp bức, bất công),
mà không cần xử dụng sức mạnh quân sự tiêu diệt đối phương (Việt cộng).
Nói cách khác, thay vì dùng chiến tranh để áp đặt mô hình chủ nghĩa quốc
gia hay chủ nghĩa xã hội, hai chế độ chính trị đối nghịch trên hai Miền Bắc,
Nam sẽ có thời gian và cơ hội thi đua thực hiện mô hình chính trị, kinh tế, xã
hội của mình, chờ cơ may thống nhất đất nước một cách hoà bình, thông qua con
đường hòa bình và dân chủ. Lúc đó, mô hình xây dựng và phát triển đất nước nào
(của Việt quốc hay Việt cộng) có hiệu quả thực tiễn sẽ ưu thắng, sẽ được
nhân dân hai miền chọn lựa bằng lá phiếu của đa số trong một cuộc trưng cầu dân
ý tự do thực sự, có giám sát quốc tế nếu cần.
Thế nhưng ước muốn chân thành và hết sức có lợi cho đất nước và dân tộc
trên đây của những người Việt quốc gia ở Miền Nam đã không được những người
CSVN ở Miền Bắc đáp ứng.
Bởi lý tưởng và mục tiêu của những người CSVN hoàn toàn khác biệt với lý tưởng
và mục tiêu của người Việt quốc gia. Sự khác biệt rõ nét nhất là Người Quốc Gia
hành động tất cả vì Quốc Gia Dân Tộc, cho Tổ Quốc Việt Nam, trong khi những Người
Cộng Sản Việt Nam hành động tất cả vì Quốc Tế Cộng Sản, cho Tổ Quốc Xã Hội Chủ
Nghĩa Liên Xô. Do đó, để làm tròn nghĩa vụ công cụ bành trướng hầu áp đặt chủ
nghĩa cộng sản trên cả nước, đảng CSVN đã phát động và tiến hành cuộc chiến
tranh thôn tính Miền Nam, đẩy chính quyền và nhân dân Miền Nam Việt Nam vào một
cuộc chiến tranh tự vệ và Hoa Kỳ có cớ can thiệp ngày càng sâu rộng vào chủ quyền
VNCH. Cuộc chiến tranh cốt nhục tương tàn này đã kéo dài hơn 20 năm
(1954-1975), sát hại hàng triệu sinh linh, tàn phá đất nước, di hại lâu dài nhiều
mặt cho đất nước và dân tộc Việt Nam.
Nhưng rồi sau cùng thì cuộc chiến tranh cốt nhục tương tàn cũng đã phải kết
thúc và đã kết thúc một cách không bình thường, do sự sắp xếp tiền định của ngoại
bang, đã để cho CSBV “thắng cuộc chiến” một cách dễ dàng, không cần chiến đấu(vì
đối phương bị ép buộc đầu hàng) không cần giữ đất và không đủ người để tiếp
thu (vì bất ngờ, tốc độ rút lui của VQ nhanh hơn tốc độ tiến quân của VC)
Chính vì sự kết thúc chiến tranh không bình thường này, mà ngay từ những ngày
tháng năm đầu, khi cuộc chiến vừa tàn, người Việt Quốc gia ở Miền Nam không khỏi
nghĩ lại nhận định có tính tiên liệu của hai ngoại nhân. Một là Tướng độc nhản
Moise Dayan, Bộ Trưởng Do Thái lúc bấy giờ khi đến thăm Miền Nam; hai là Sir
Wilson. một chuyên viên Anh quốc làm cố vấn về du kích chiến cho Hoa Kỳ trong
chiến tranh Việt Nam; Cả hai ngoại nhân này đều có chung nhận định đại ý “Muốn
chiến thắng cộng sản tại Việt Nam, chỉ còn cách cộng sản hoá Nam Việt Nam”. Nay
thì Miền Nam Việt Nam đã bị cộng sản hoá sau ngày 30-4-1975. Chế độ cộng sản đã
thiết lập 39 năm qua trên toàn cõi Việt nam. Như vậy phải chăng “Quốc gia đã
thua để thắng” và “Cộng sản thắng để thua” trong một tương lai không xa ?
Nếu đúng như vậy thì tại sao và Quốc gia
thắng cộng sản như thế nào?
1.- Tại vì mục tiêu và lý tưởng đấu tranh
của người Việt Quốc gia trước sau như một, vẫn là chân lý tất thắng của thời đại
(độc lập dân tộc, tự do dân chủ, nhân quyền và chủ nghĩa quốc gia), có
chính nghĩa, đáp ứng đúng khát vọng toàn dân(độc lập, tự do, ấm no, hạnh
phúc thực sự, không phải chỉ là bánh vẽ như VC ). Chân lý, chính
nghĩa và khát vọng ấy, nếu người Việt Quốc gia đã mất cơ hội thành đạt
trước 30-4-1975, trong chiến tranh tự vệ, trên chiến trường, thì hôm nay, sau
39 năm kiên trì tiếp tục cuộc đấu tranh cho lý tưởng và mục tiêu của mình, đã
và đang buộc được CSVN phải mặc nhiên tự thú sai lầm, phải sửa sai và từng bước
lùi dần về phía dân chủ, trả lại dần dần cho nhân dân quyền tự do và các quyền
dân chủ, dân sinh và nhân quyền căn bản.
2.- Quốc gia thắng Cộng sản như thế nào?
Chế độ CHXHCN Việt nam do đảng CSVN áp đặt
tại Việt Nam đã và đang trên quá trình tiêu vong và đã bước vào giai đoàn cuối
cùng: Tiêu vòng hoàn toàn về mặt bản thể trong “Môi trường mật ngọt kinh tế thị
trường theo định hướng tư bản chủ nghĩa”. Trong môi trường mật ngọt này,từng bước
tịnh tiến cán bộ đảng viên CS được tư sản hoá, nhà nước CS được tư bản hoá và
chế độ CS được dân chủ hoá. Ðó là quá trình tiêu vong tất yếu của đảng và chế độ
CSVN, xác định sự toàn thắng của các lực lượng quốc gia, dân tộc, dân chủ Việt
nam. Sự tất yếu này đến mau hay chậm là tùy thuộc vào ba lực đẩy, lực xoay cùng
chiếu chủ yếu:
- Một là sự tự hủy do phân hoá nội bộ đảng
và chế độ CSVN.
- Hai là cường độ và hiệu quả thực tế của các
hình thức đấu tranh của các lực lượng quốc gia, dân tộc, dân chủ trong cũng như
ngoài nước, thu hút được quần chúng,tạo ra cao trào đấu tranh đòi dân chủ, dân
sinh, nhân quyền của nhân dân trong nước.
- Ba là áp lực trên đảng và chế độ
CSVN của các cực cường, các chính quyền dân chủ,Liên Hiệp Quốc, các tổ chức
kinh tế tài chánh quốc tế và các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế.
Vì vậy cho đến nay, dưới áp lực của ba mũi giáp công cùng chiều trên đây, mới
chỉ thúc ép được chế độ độc tài toàn trị hiện nay lùi dần về phía dân chủ. Chất
dân chủ đã và đang đẩy lùi chất độc tài và tích lũy thành lượng dân chủ. Khi lượng
dân chủ tích lũy đủ triệt tiêu hoàn toàn chất độc tài, thì theo qui luật duy vật
biện chứng mà những người cộng sản Việt nam từng tin như giáo điều, rằng “Lượng
đổi, chất đổi”, thì chế độ độc tài toàn trị hiện nay sẽ tiêu vong hoàn toàn bản
thể để hình thành chế độ dân chủ tại Việt nam.
Tóm lại: 39 năm
trước đây, ngày 30-4-1975 cuộc chiến tranh Quốc-Cộng tại Việt Nam đã kết thúc
không bình thường đã chỉ đem lại một chiến thắng biểu kiến cho đảng Cộng sản Việt
Nam.
Thực tế đã ngày một khẳng định cuộc chiến tranh kết thúc như thế không phải là
thắng lợi của phe này (Việt cộng) đối với phe kia (Việt quốc), mà chỉ là do nhu
cầu thay đổi thế chiến lược quốc tế mới của các cường quốc cực, nắm trung tâm
quyền lực thế giới. Do đó, thực tế đã ngày một khẳng định ngày 30-4-1975 chỉ là
khởi điểm một quá trình đưa CSVN đến sự tiêu vong về bản thể, để hình thành một
chế độ dân chủ mai hậu tại Việt Nam theo chiều hướng mới KHÔNG THỂ ÐẢO NGƯỢC :
Dân chủ tất thắng độc tài.
Một khi chế độ độc tài cộng sản tiêu vong về mặt bản thể, lý tưởng và mục
tiêu đấu tranh của những người CSVN đã không đạt được, nay phải xoay chiều,
cách này hay cách khác cố thực hiện những điều mà người Việt Quốc Gia đấu tranh
chưa đạt. Và như thế có thể kết luận rằng: 30-4-1975 quả thực “Quốc gia đã
thua để thắng và Cộng sản đã thắng để thua”.
Thiện Ý
Houston, Tháng Tư 2014
(1)Xin vào: luatkhoavietnam.com,
mục “Diễn Đàn”, tiểu mục “Tác giả & Tác phẩm” để đọc “Việt Nam Trong Thế
Chiến Lược Quốc Tế Mới” của Thiện Ý, khởi thảo từ trong nước (1976-1977), ấn
hành lần đầu 1995 và tái bản năm 2005 tại Hoa Kỳ. Vào tiểu mục “Phỏng vấn &
Hội luận” để nghe Đài VOA phỏng vấn tác giả Thiện Ý về tác phẩm này.
Ý kiến
bởi: Vô danh
12.05.2014 07:40
Hãy nhìn kỹ đi, tui chỉ
thấy là Trung cộng thắng. Việt cộng thắng sao nhân dân MN đau buồn không vui. Mất
đất, mất biển mất chủ quyền, ho cũng không dám lên tiếng?. VNCH thắng sao phải
lấy đất Mỹ làm quê hương, hàng triệu người MN phải rời bỏ nơi chôn nhao cắt rốn
liều mình trốn chạy cho khỏi bàn tay của CS?. Và bây giờ càng ngày Trung Quốc
càng thêm thắng đậm lên hơn. Ôi tội nghiệp cho dân tộc VN tôi. Bác Hồ ơi nếu
Bác còn có linh hồn thì linh hồn của Bác có tuông rơi giọt lệ hay không? Bác
làm ơn chỉ cho các cháu xem coi cái khôn ngoan và anh dũng của đảng nó nằm ở
nơi nao?.
bởi: QT từ: Sài gòn
09.05.2014 18:13
Bài này có chỗ không ổn.
- Ai đã thắng thực dân
Pháp ?
- Trước 1975 nam VN đâu
phải là chính quyền dân sự. Tham nhũng cũng tràn lan.
- Lý tưởng CS mắc một
khiếm khuyết lớn là không giải quyết được tham vọng của con người.
bởi: Dinh Tien từ: Viet Nam
08.05.2014 05:39
Phải nói CSVN cũng
không thắng lợi với đầy đủ ý nghĩa.
Sau một thời gian dài dân tộc bị đô hộ nên nghèo đói và ngu mụi không phân biệt
được phải trái.
Chấp bu đảng CS thì cả
tin vào một chủ nghĩa viễn vong và mù quán.Nếu không chiến tranh nam bắc thì
đâu kiệt quệ.
Tàu Đỏ chiến thắng,
đang tự đắc, cười chúng ta và từng bước và toàn diện xâm lược VN .
bởi: Đại Thắng từ: Tàu
08.05.2014 02:51
Cuộc chiến 1954-1975
đã làm cho đất nước Việt nam trỡ nên rất nghèo đói và phải sống lệ
thuộc vào viện trợ cũa Nga Tàu.
Đây là một thắng lợi cũa Tàu chứ không phải là thắng lợi cũa Việt
Nam, vì sau chiến tranh, Việt Nam phải hoàn toàn lệ thuộc vào Tàu,
sau khi Khối Liên Xô sụp đổ.
VIỆT CỘNG NUỐT MIỀN
NAM VIỆT NAM VÀ CŨNG ĐÃ TẠO CƠ HỘI CHO TRUNG CỘNG NUỐT TOÀN NƯỚC
VIỆT NAM.
bởi: Đặng Hùynh từ: USA
07.05.2014 10:51
Suy nghĩ cho kỷ về câu
nói của Lê Duẫn : Ta đánh Mỹ là đánh cho Nga,Tàu .Và ý kiến thứ hai của Phan
bão Lâm trong mục " thắng,thua " của ThiệnÝ . " Nếu Nga ,Tàu
cũng đổ quân vào cưú CS/VN như Mỹ cưú VNCH,,thì hình cữ S đã ra baĩ sa mạc
"... Cho nên,đừng nói :" cuộc chiến VN là giửa VNCH và VNDCCH .Bày ra
và kết thúc chiến tranh phải đâu bởi hai phía VN,mà tranh nhau "thắng
,thua "
bởi: Binh Cà gật từ: VN
06.05.2014 10:17
Phải có quan niệm như
nhà thơ Đinh duy Phương . Rằng : " Cơn thời biến làm đảo điên trang sử .
Lý lẽ gì ở kẻ thắng người thua "
Nếu cứ dùng " thắng ,thua " muôn đời vẫn chia rẽ . Thật vậy,khi chiếm
Saigon ,tướng Trà cũng đã nói : Dân VN thắng ,Chớ có phân biệt Bắc Nam gì đâu .
Điều chắc chắn rằng : cuộc chiến giữa CS và tự do ,chưa kết thúc .Làm sao ai biết
thắng,thua ??
bởi: Bình sọ não từ: Hn
05.05.2014 17:19
Bsn vừa đọc bài tráng
ca này trên VOA.
Đọc xong mà không dám ho he bấm gõ gì, vội chạy một mạch về nhà mách bu nó : Dẹp,
dẹp, hổng cho con cái đi chơi đâu đó, làm cóc gì có ngày "Chiến thắng
30/4", mềnh bị lừa rùi...
BSN lại càng tròn mắt ngạc nhiên hơn khi nghe bả giảng giải:
Đây là một bài hay tuyệt, hay thứ nhì sau khi tui đọc một comment trên VOA đây
nè:
....Trích:
Như vậy sự hy sinh VNCH có thể gây ra cái chết cho hàng trăm ngàn người VN sau
khi CSVN Cướp được Chính quyền.Nhưng chúng ta đã cứu được hàng trăm triệu người
Từ NGA,ĐÔNG ĐỨC,BA LAN,HUNG,BUN,TIỆP v...v...và chủ nghĩa CS,những tham vọng
"Xuất cảng Cách Mạng" của CS hoàn toàn bị "CÔ LẬP VÀ TRIỆT
TIÊU".Tại sao chúng ta ko nhìn thấy những điều ấy mà vui.Và,VNCH chính là
"CÁNH CHIM HOÀNG HẠC" đấy..... (Hết trích)
Ơ..ơ..hổng hỉu ai lấy ý
tưởng ai nhỉ ?
Một đoạn commet trên hoặc
cả một bài nghiêm chỉnh của tác giả Thiện Ý đầy đủ mở bài, thân bài kết luận thực
sự là những bài viết trúng í CS , phục vụ cho í đồ ...hoà giải của họ.
Đọc xong chắc các bác dân chủ mát lòng mát ruột, bao nhiêu thù hận đổ cả xuống
biển Đông cho mát mẻ nhé...Vậy là các bác đang ở thế thắng, chỉ có dân đen ngu
dốt, thấy ngày 30/4 được nghỉ đi chơi là bị CS họ lỡm thôi.
Chưa có bài nào viết
cho mục đích tuyên truyền hoà giải của CS hay như bài ni.
Tuyệt.
bởi: Cổ Ngắn từ: Mai Rùa
05.05.2014 04:43
Đọc bài này xong tui
hơi lẩn quẩn. Đồng ý theo tựa đề bài viết, CS thằng về mặt địa lý, hay thắng
luôn cả tinh than dân tộc. Nếu nói rang QG để CS thắng, như vậy dân tộc VN các
ông đem đi đâu, phải chăng lấy cả một dân tộc VN để thử CS thắng rồi sau đó
thua như thế nào, để rồi QG thua rồi lại thắng . Rất mâu thuẩn, tui không nói
ai thắng, ai thua trong chuyện này, bởi vì ông bà mình có câu " được làm
vua, thua làm giặc" là để ám chỉ rang cả "vua" và "giặc"
tuy hai nhưng chỉ là một. Giặc là vua, vua là giặc.
Nói cho cố rồi lồng chính trị vào, đồng ý
rang NỀN KINH TẾ THỊ TRƯỜNG ĐỊNH HƯỚNG XHCN là chưa bao giờ mà có lẻ là không
bao giờ định nghĩa được, nó quá mù mờ và chủ yếu là để dung làm khẩu hiệu. Các
quy luật kinh tế tự nhiên sẽ làm lộ rỏ bản chat của câu khẩu hiệu này.
CSVN nếu có thua là do người CS nắm quá
nhiều quyền hành, chỉ có những người CS mới được quyền lãnh đạo các Doanh nghiệp
Nhà nước, các vị trí then chốt trong các cơ quan công quyền, họ có trình độ lý
luận chính trị từ trung cấp đến cao cấp ( chủ yếu Kinh tế Chính tri Mác Lê
Nin)và ...Nói tóm lại lý thuyết mang hơi hám kinh kệ ê a nhàm chán không thực tế
, còn trình độ quản lý về kinh tế , hành chính thì càng mơ hồ. Quyền hành trong
tay, tài sản trong tay, thong tin bưng bít, không bao giờ công khai việc mua sắm
dẫn đến THAM NHŨNG. Chính THAM NHŨNG và sự quản lý yếu kém mới giết chết CS. CS
không bao giờ tự giết nó, mà sự bất công và tham lam mà nó tạo ra mới giết chết
nó. Bởi vì nó đã đánh mất long tin của nhân dân.
Người CS mà không tham quyền, không
tham nhũng thì chưa chắc họ thua đâu. Bởi vì có một câu đơn giản nhưng chí lý thì
họ đã quên mất rồi " LẤY DÂN LÀM GỐC"
bởi: Thiếu Jia
05.05.2014 02:29
Một đại gia hỏi rằng
"Chính nghĩa của VNCH là gi? Hay là một quá trình từ làm Lính cho quan
Thày Tây dến quan Thày Mỹ? Kg biết thời CH đã đánh thắng được tên ngoại xâm nào
kg? Hay tướng lãnh chỉ lo vơ vét hàng viện trợ,cho Ba Tàu nắm kinh tế của
MN" Đại gia ơi, bỏ báo giấy cũ xuống,đọc báo mạng kia kìa, xem thời nay
sau 39 năm tướng lãnh, quan chức có vơ vét hàng viện trợ, tiền tư bản cho vay
không? Ba Tầu bây giờ nắm kinh tế mien Nam hay cả nước? Thời VNCS có hơn thời
VNCH tí nào chưa? Tin mới nhất "Việt Nam phản đối Trung Quốc đưa giàn
khoan 'khủng' tới Biển Đông" , mà Trung Quốc là đồng chí đàn anh từng giúp
băng đảng đánh thắng cả Tây lẫn Mỹ để nắm quyền trị dân đấy !! Hỏi cho vui, Đại
Jia có bao giờ chịu thua lỗ để kiếm lời không?
Trả lời
bởi: Phan Bảo Lâm từ: TpHCM
05.05.2014 17:14
Mấy bác VNCH nói chuyện
cố tình trộn lẫn thời gian 1 cách lộn xộn. Đang nói về bối cảnh những năm 1970
thì người ta lại xọ sang năm 2014. Năm 2014 làm gì có VNCH mà bàn. Năm 1975, cả
VNCH và CS đều hiện diện đầy đủ thì mới có cái để bàn chớ. Đã nói chuyện 39 năm
trước thì đừng có xọ sang chuyện 39 năm sau. Chuyện 39 năm sau thì chỉ có thể
so sánh thành tích (hoặc sai lầm) của CS với các quốc gia lân cận xung quanh
thôi chớ ai đi so sánh người sống và kẻ chết bao giờ. Bối cảnh 39 năm trước là
VNCH tham nhũng đầy mình còn CS thì không (hoặc nên nói là chưa). 39 năm sau CS
tham nhũng đầy mình thì VNCH đã "xanh cỏ" từ đời nào rồi còn so sánh
cái gì nữa. 39 năm trước không có Internet, không có TV LCD, không có điện thoại
di động "thông minh". Chả lẽ bác Thiếu Jia khoác tất cả những thứ này
lên bộ xương VNCH à ?
Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước năm 1911,
nên nhớ kỹ là năm 1911 nhé, đừng có khoác những chuyện xảy ra của ai đó vào những
năm 1975 hay 2014 mà xuyên tạc vào. Tiếp theo, CM tháng 8 năm 1945 tuyên bố VN
độc lập có gì sai ? Xảy ra chiến tranh với Pháp là sai à ? Thằng Pháp cướp nước
mình hay là mình tuyên bố độc lập cướp mất thuộc địa của nó ? Theo cái lý của mấy
bác VNCH thì CS tuyên bố VN độc lập là sai, VN nên vĩnh viễn là thuộc địa của
Pháp.
Tiếp theo nữa, thằng Bắc VN oánh nhau với
thằng Nam VN thì liên quan gì đến thằng Mỹ ở bên kia trái đất. Nếu Mỹ ủng hộ
Nam VN thì ủng hộ vật chất và tinh thần thôi chớ, tại sao đem quân vào
"đánh hôi". Nếu thằng LX hay thằng TQ cũng mang quân vào như thằng Mỹ
thì VN bây giờ có lẽ đã biến thành ....sa mạc rồi. Chính nghĩa và phi nghĩa là
nằm ở chỗ đấy đấy bác ạ. Nhiều người xoen xoét cái mồm "chuyên trong nhà
mình phải do mình tự giải quyết", hoặc "quyền tự quyết của nhân
dân". Nhân dân nào cho phép mượn quân đội ngoại bang đến đánh giúp, sử dụng
cả chất độc da cam hủy diệt môi trường ?
Thiếu chính nghĩa nên khi người ta bàn đến bối cảnh nào, anh lập tức nhảy sang
bối cảnh khác để biện bác. Chuyện thằng bố làm khi thằng con chưa sinh ra lại
mang chuyện thằng con làm ra so sánh khi thằng bố đã chết già từ lâu. Đúng là
"ní nuận" của VNCH.
bởi: Thiếu Jia
06.05.2014 18:13
May ra từ nay nhờ ý kiến của bác Lâm mà
cái chế độ xấu xa VNCH ngày xưa yên mồ, yên mả, không bị các anh chị ấy đào bới
lên để phủ mặt cái xấu của băng đảng. Em sẽ rút kinh nghiệm về sau để không làm
ai động lòng. Nhưng cũng tại các anh chị ấy đang đứng ở 30 tháng Tư 2014 mà cứ
làm như sau "giải phóng" 1975 cái xấu, cái ác ôn côn đồ của Mỹ nguỵ
đã được quét sạch, không nở rộ như ngày nay. Thế cho nên em phải nhắc nhở là đừng
đào bới dĩ vãng cái mà mình tìm mọi cách tận diệt,hãy nhìn lại băng đảng mình
hôm nay thế nào để biết VN đang tiến hay lùi trên con đường...XHCN. Hãy vì đất
nước mình, đừng vì băng đảng mình.
bởi: Người Sài Gòn
04.05.2014 23:46
Hôm qua ngày 4 tháng 5, lúc 10:10AM, tôi
có xem chương trình QPVN (Quốc phòng VN) tôi thật ngỡ ngàng khi toàn bộ chương
trình từ người đọc tin đến các dòng chữ xuất hiện trên màn hình toàn là chữ
Tàu, phông hình lạ lẫm, có sao viền vàng, trong màu xanh, không hề thấy hình ảnh
cờ đỏ sao vàng, ngoại trừ dòng QPVN bên góc phải màn hình, giống như xem chương
trình của bên TQ thì đúng hơn, chỉ khi xem nội dung thì mới biết là nói về VN
do quay ở VN, bộ đội VN, người dân VN được quay, được phỏng vấn trong phóng sự.
Ngạc nhiên vì tại sao chương trình quốc phòng, nói về quân sự, tập trận, v.v..
của việc phòng thủ, bảo vệ VN, lẽ ra là những thông tin mật hay ít ra chỉ phổ
biến cho người dân VN mà lại nói tiếng Tàu giống như đang báo cáo lại cho
"chủ" biết "tôi tớ VN" đã thực hiện được những gì mà
"chủ" ra lệnh... tôi thật không hiểu nỗi CSVN bán nước VN này cho TQ
được bao nhiêu phần trăm rồi? là người thường xuyên lên mạng đọc tin tức mà tôi
còn mù mờ thế này thì thử hỏi người dân ít xem tin tức thời sự thì chắc họ chẳng
biết gì trừ khi đến lúc bị phủ đầu mà thôi. Có bạn nào xem chương trình như tôi
có thể cho tôi một lời giải thích chính xác về mục đích của CSVN khi phát
chương trình này là gì? vì tôi xem và không thể hiểu tiếng Tàu. Xin cảm ơn!
bởi: Phan Bảo Lâm từ: TpHCM
04.05.2014 23:24
"Quốc gia thua để
thắng". Quốc gia tham nhũng đầy mình nên thua và bởi vì không còn chính
quyền để tham nhũng nữa nên ....thắng. "CS thắng để thua" CS năm đó
không có tham nhũng nên thắng, sau đó CS bắt đầu tham nhũng ngày càng nặng nên
....thua. Cái sự thắng thua này thật ra là sự được và mất lòng dân. Dân không
còn tin vào CS nữa nhưng cũng không tin vào bóng ma VNCH. VNCH thua không phải
vì "quân địch quá mạnh" mà vì "quân ta quá yếu". Anh vì
tham nhũng mà mất chính quyền nhưng lại cứ đổ thừa là do "bị Mỹ bỏ
rơi".
Người Mỹ khi đi để lại 3 tỷ đô vũ khí. CS có trung liên cá nhân AK47 thì VNCH
có súng trường tự động M16 và tiểu liên cực nhanh AR15. CS có súng chống tăng
B40 thì VNCH có hỏa tiễn vác vai M72. CS không có súng phóng lựu M79, VNCH có.
CS có may bay tiêm kích Mig21 chỉ có khả năng không đối không, không có khả
năng ném bom hỗ trợ mặt đất. VNCH có cường kích A37 có khả năng mang 2 quả bom
loại 250 kg. CS không có trực thăng chiến đấu trang bị súng máy 6 nòng, VNCH
có. CS có xe tăng T54, VNCH có xe bọc thép M113. Trọng pháo của CS chỉ có cỡ
nòng 130mm, trọng pháo của VNCH có cỡ nòng đến 175mm mệnh danh "vua chiến
trường". CS chỉ có tàu tuần duyên trang bị ngư lôi và súng phòng không 12
ly 7, VNCH có 4 chiến hạm trang bị pháo 105mm.
Xét về trang bị, nói 1 các hết sức khiêm tốn, VNCH nhỉnh hơn 1 chút. Nói 1 cách
thiếu khiêm tốn, VNCH áp đảo về mặt hỏa lực. VNCH dù có hỏa lực mạnh cỡ nào
cũng không hơn được người Mỹ. CS có thể chịu được hỏa lực của Mỹ mà tồn tại thì
hỏa lực của VNCH có là cái gì. CS có gì hơn VNCH ? Đó là kinh nghiệm chiến đấu
với người Mỹ, cái này VNCH không có. Quân lực VNCH chỉ có kinh nghiệm....chống
du kích. Khi tiếp quản vũ khí Mỹ, họ không biết bố trí phòng thủ như thế nào
(chống du kích thì cần gì phòng thủ). Khi đối diện xe tăng T54, họ không biết
phải làm thế nào, bỏ chạy như vịt (họ quên không gọi pháo hỗ trợ, chỉ cần 1 loạt
pháo 130mm oanh tạc theo tọa độ thì ngay cả xe tăng hiện đại ngày nay cũng tiêu
chớ đừng nói là xe tăng hồi xưa).CS mạnh về phòng không, VNCH mạnh về hỏa lực
trên không. Vậy phải xem thằng nào lỳ hơn. Thằng phòng không nói cho cùng là thằng
nông dân mặc áo lính, tính toán tọa độ phòng không thì học sinh trung học cũng
tính được. Thằng ở trên trời phải qua tuyển chọn khắt khe, huấn luyện đặc biệt,
là quân chủng con cưng của VNCH. Thí mạng cùi thì thằng trên trời lỗ to. Nhiều
máy bay, nhiều bom, nhưng sợ chết nên bom ném không trúng mục tiêu, cũng như
không.
VNCH thua ở chỗ không có tinh thần. Làm lính mà không có tinh thần thì làm lính
để làm gì ? Để đi tới đi lui khoe súng to à ? Tuy VNCH có 1 triệu rưỡi quân
nhưng người dân miền Nam thường gọi lính VNCH là "lính kiểng", gọi
lính Mỹ là "lính cậu". Lính cậu được trang bị đến tận răng, ngay cả
giấy chùi đít cũng đóng hộp. Còn lính kiểng thì không phải đánh chác gì, trận
nào lớn đều có lính cậu tham chiến, lính kiểng chỉ làm mỗi việc là .....đếm xác
báo cáo thành tích. Khi lính cậu về Mỹ, lính kiểng phải tự mang xác mình ra làm
báo cáo nên......thua.
Tóm lại, VNCH thua để thắng và họ đang ăn mừng chiến thắng trên đất .....Mỹ.
Tôi về quê nghe 1 lão nông khoe "thằng A hồi thanh niên đánh vật thắng
tao, bây giờ về chầu ông bà trước tao, tính ra tao thắng". Oa, ha ha ha
bởi: Vô danh
12.05.2014 07:56
Nếu nói về quá khứ thì
ní nuận như thế nào trong khi bọn giặc Tàu tràn sang biên giới tàn sát hàng chục
ngàn người dân vô tội, chúng hảm hiếp phụ nử rồi xẻ thịt phanh thây, chúng đâ đầu
ông bà già cùng trẻ con rồi quặn xuống hố, chúng tán phá không còn bất cứ thứ
gì khi bọn chúng đi qua. Như vậy thì bọn giặc Tàu tốt ở chổ nào mà bọn khốn nạn
bưng bộ đội Tàu làm chó săn cho Tàu nói rằng"TQ chưa hề đạp chết ai"
."Thố tử hồ bi" vật còn biết thương vật với nhau , con người phủ nhận
tất cả sự thật tàn ác dã man của giặc, bênh vực bao che cho giặc, quên đi sự
đau khổ vô bờ của dân tộc mình , bọn người như vậy có phài là thua xa đối với
loài cầm thú hay chăng? Phan bảo Lâm hãy trả lời coi? nếu là người thông thái
hiểu biết thì đừng nên rút cái đầu rùa, nhục nhã lắm đấy!
bởi: Thiếu Jia
05.05.2014 13:55
Tại sao sau 39 năm bác
không lý luận làm sao để băng đảng trị dân không thua vì nhân dân bỏ rơi. Mà lại
phí thì giờ lý luận VNCH đã thua, đã chết không phải bị Mỹ bỏ rơi hả bác? Hay
là bác cũng như các anh chị ấy chỉ muốn thắng, muốn chọc "quê" những
người chống băng đảng mà thôi? Ôi sung sướng nếu sớm có một ngày tàn dư băng đảng
cũng cuốn cờ ngẩng mặt than trời "Tại TQ bỏ rơi, Nga Xô không viện trợ, mà
cái gì cũng gạ mua. Còn nhân dân thì ngoảnh mặt không chịu hy sinh xương máu
cho...băng đảng, cho chán-nghĩa!" Xin lỗi, em ....vi phạm "HÒA HỢP,
HOÀ GIẢI".
bởi: Ha Minh từ: USA
04.05.2014 15:05
Nếu phân tích về ai thắng
hay thua vào ngày 30 tháng tư năm 1975. Chúng ta phải nói Chủ Nghĩa Cộng Sản đã
thắng ! Nhưng sau khi Chủ Nghĩa Cộng Sản sụp đổ khi Liên Xô tan rã và Đông Âu
xóa bỏ chủ nghĩa này ! Cộng Sản Việt Nam trở nên bơ vơ và đã bị Trung Quốc đè đầu
cưỡi cổ !
Cho đến hôm nay , hệ quả 30/4/75 rõ ràng
như 1+1=2. Đó là Trung quốc đã thắng Việt Nam. Họ đang cười trên nỗi đau của
Dân Tộc Việt Nam !
Mười sáu chữ vàng là
như thế đó !
"Vinh Quang"
thay cho Đảng Cộng Sản Việt Nam !!!
bởi: Bến Tre từ: Việt Nam
04.05.2014 12:10
Chủ nghĩa đích thực ở
Việt Nam hiện nay là " cơm gạo tiền ".
Có nghĩa là " có thực mới vực được đạo ".
Những vấn đề như tự hào về lòng yêu nước ,
hào khí chống đế quốc ; bây giờ , cũng chỉ như cọp trong sở thú nhớ rừng.
" Tre già măng mọc " , mà tre bây giờ nghĩ gì , thích gì :Tiền bạc ,
danh vọng , địa vị , ăn chơi , xài hàng ngoại.v.v....
Hy sinh vì lý tưởng ,
vì đất nước ? Chỉ còn ở người già , và trong sách vở mà thôi.
Giả sử bây giờ có chiến tranh với Pháp Nhật
Mỹ , giả sử thôi , sau khi mọi việc " đã tỏ tường rồi " , Việt Khang
; chỉ cần Pháp Nhật Mỹ tuyên bố : " Ai trở về với Pháp Nhật Mỹ , thì các
nước nầy sẽ cho định cư " , thì tất cả quân lính Việt Nam đào ngũ không
còn một đứa.
bởi: phó thường dân
04.05.2014 00:14
Đề
tài bài viết của ông Thiện Ý cũng là câu nói của những nhà chiến lược trong khối
Thế giới Tự do trước 1975. Không ai quả quyết hầu như mọi người hiểu sai câu
nói ấy từ lúc VNCH chưa sụp đổ. Mà ngay bây giờ trên trang VOA, cũng thấy nhiều
comment nhạo báng câu nói ấy, cho rằng nghịch lý trên chỉ dùng an ủi, vớt vát,
mộng mị, không logic và lẩm cẩm.
Xét mặt chiến thuật, phải thừa nhận sự tổ chức guồng máy cai trị của cộng sản rất
hoàn hảo và chặt chẻ, do họ không tin một ai. Do đó rất ít hoặc không có nội
tuyến.
Họ
có lợi thế là đảng cộng sản du nhập vào VN quá lâu (1930), nên dễ lựa ra thành
phần trung kiên.
Lợi
thế thứ 2 nhờ độc đảng cai trị, nên họ chuẩn bị và bảo vệ lớp kế thừa giống như
công việc của đám thái giám hậu cung.
Giống như rắn vạn đầu, không ai có năng lực xâm hại hay làm tịt ngòi cộng sản.Chỉ
có họ tự làm, tự phá cho sụp đổ.
Sau ngày 30-4-75, nếu cs đối xử với dân
quân miền Nam như anh em một nhà, thì bây giờ Mỹ và Tây Âu ngủ mê chưa thức.
Cộng sản đã không lấy chí nhân thay cho cường bạo như lời dạy của Nguyễn Trải.
Chính
vì lấy cường bạo đối với cả một chế độ thua trận, nên thế giới bừng tỉnh sau giấc
ngủ dài từ sau cuộc chiến Triều Tiên 1950-53. Thế giới nhận ra một thảm họa cộng
sản có thực.
Khoảng 1980, gân chúng Mỹ từ từ hiểu trắng đen, Quốc hội Mỹ phục hồi danh dự
cho cựu chiến binh Mỹ tham gia cuộc chiến VN.
Tổng thống Reagan (nhiệm kỳ 1981-89)
phát động vũ khí kỷ thuật cao (Stars War), mà những nước Á châu như Nhật, Nam
Hàn, Đài Loan, Singapore bôm tiền vào chương trình nầy nhiều nhất. Nhân loại cố
gắng ngăn chặn một thảm họa trước khi nó có thật. Chỉ một lý do là người ta
không muốn chạy sút dép.
Mỹ và khối Tây Âu thắng trong cuộc chiến tranh lạnh. Như vậy, csVN có góp phần
phá thối hệ thống cộng sản thế giới??
csVN thắng hai tên đế quốc sừng sỏ nhưng vẫn còn run. Tại sao? Có phải họ thiếu
chính nghĩa và lòng dận
Sau 1975 csVN đá đít Tàu để bám theo Liên Xô. Năm 1989 cộng sản Đông Âu tan rã
và LX lung lay sắp rụng. csVN vội vả sang Tàu ký kết Hiệp ước Thành Đô 9/1989.
Khi mà khói súng Trung Cộng tàn sát Hải quân csVN trên đảo Gạc-ma chưa tan.
csVN có sống sót dưới sự bảo kê của bất cứ đàn anh cs nào, có vong nô hay
không??
Trả lời
bởi: Thơm từ: Tp HCM
08.05.2014 10:46
Bọn CS chả làm gì được
cho VN ngoài việc rước voi về dày mả tổ. Voi là chủ nghĩa Mác Lê Mao, tự nguyên
làm thằng Chí Phèo-tiền đồn của phe XHCN để đánh cho LX cho TQ, mở rộng biên
cương của CNXH- thứ chủ nghĩa không tưởng ngu dốt. Gây chiến tranh Nam Bắc hơn
hai mươi năm làm chết bao nhiêu triệu người VN, tàn sát khủng bố đồng bào trong
cải cách ruộng đất, khủng bố giết hại người khắp miền Nam, giết hàng ngàn người
tập thể tại Huế năm Mậu Thân 1968. Sau 75 Giam giữ đày ải mấy trăm nghìn người
liên quan trong chế độ VNCH, trong đó không ít tinh hoa của đất nước. Hàng triệu
người phải bỏ quê hương liều mạng vượt biển, không ít người trong số đó bỏ mạng
vì đắm tàu, vì cướp biển, vì những loạt AK bắn từ ngư đội. Gây chia rẽ dân tộc
sâu sắc, phá hủy nền tảng, chuẩn mực đạo đức hàng ngàn năm của dân tộc, phá hại
đình chùa miếu mạo làm kho thóc. thay thế vào đó là chuẩn mực bịa đặt: con người
mới XHCN. Kết quả là kinh tế chậm phát triển hàng trăm năm so với láng giềng, để
lấp vào giấc mơ chóng giàu bèn đem tài nguyên rừng biển bán sạch. Kết quả là
nghèo vẫn hoàn nghèo. rừng đã phá hết , than đã đào hết, dầu hút sắp cạn. Thanh
niên phải đi làm thuê-xuất khẩu lao động, gái Việt phải cúi đầu làm điếm quốc tế,
lấy bọn tàn tật Hàn, Đài nhằm mong thoát kiếp khổ ải. Sau ba mươi chín năm những
thành phần nòng cốt: nông dân -công nhân vẫn nghèo hơn, bị bóc lột không lối
thoát trong 1 thể chế độc tài, tập quyền, nguồn lợi quốc gia, tiền thuế của dân
tập trung cung phụng cho 1 nhóm nhỏ tầng lớp cầm quyền. Vơ vét của quá khứ chưa
đủ còn cào cả tương lai, bày dự án hàng trăm tì đô nhằm gom đầy túi mặc con
cháu oằn lưng trả nợ. Quan chức còn tham nhũng, công khai đưa con cháu vào diện
cán bộ qui hoạch thay thế trơ tráo hơn cả thời phong kiến. Vốn quí nhất là con
người chưa bao giờ yếu kém như hôm nay, đạo đức xã hội xuống thấp chưa từng có
Nhà trường còn thua chợ búa, mua bằng, mua dâm học trò bằng tiền, bằng sự chèn
ép bằng điểm. Bệnh viện thì không thể thiếu phong bì. sự tàn phá vốn con người
này còn kéo dài hàng trăm năm nữa ! Đừng nói bừa:" chế độ nguỵ sg không
bao giờ dc đón chào o vn" mà phải nói là rất nhiều trí thức, người dân hiểu
biết ở cả 2 miền rất mong: bao giờ cho được bằng ngày xưa - VNCH, tuy chưa hoàn
hảo nhưng rõ ràng tự do, dân chủ, con người đạo đức, tử tế và cuộc sống bình an
hơn bây giờ nhiều !
bởi: Trần Văn từ: Quảng Nam
03.05.2014 12:23
Xem bài nầy tôi nhớ lại
hồi năm1972 Tướng Musdayan Độc nhãn (Một mắt) của Do Thái được cử sang VN để thị
sát chiến trường, vừa đến Sàigòn các Báo chí rùm beng ca ngợi Ông như một thiên
tài để đánh thắng VC, nhưng sau khi công tác xong, Ông im lặng đến sân bay TSN
về nước, các Nhà báo thất vọng vì cụt hứng nên vây hảm Ông để phỏng vấn tìm cho
bằng được câu trả lời. Làm thế nào để đánh thắng CS? Ông trả lời vỏn vẹn chỉ có
5 chữ, trước khi vội vã bước lên trực thăng! - Cứ để họ thắng trước! Vậy là các
Nhà Báo lúc bấy giờ;Bó tay.com;!
bởi: Thạc sĩ: Nguyễn Văn Hải từ: Việt Nam
03.05.2014 11:22
Bài báo đa chiều phân
tích rất hay! Ngày nay phe thắng cuộc tức là nhà cầm quyền Hà Nội sau mấy chục
năm xây dựng đất nước hình chữ S với ưu thế địa hình cảng biển, tài nguyên dồi
dào ấy mà dân số 90 triệu vậy mà GDP chỉ cỡ 140 tỷ USD, dự trữ ngoại tệ chỉ có
35 tỷ USD, tương lai hồ hởi sảng là 45 tỷ USD thua xa những nước nghèo nàn lạc
hậu xưa kia như Thái Lan, Malaysia, Indonesia, Singapore, Philippines....
Chẳng hạn ở bài báo Vneconomy đăng “Dự trữ ngoại hối tiềm năng của Việt Nam khoảng
45 tỷ USD”. Ở bài phân tích bình luận của nhà kinh tế người Mỹ có tên Phạm Quốc
Hoàng nhận xét Singapore dân số chỉ có 5.399.200, diện tích đất bé chưa bằng một
tỉnh của Việt Nam chỉ có 716,1 km², vậy mà Tổng sản phẩm GDP quốc nội năm 2012
đạt 274,70 tỷ USD, dự trữ ngoại tệ lên đến 343 tỷ USD. Đọc xong thấy đau lòng
quá. Kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa có lẽ một ngày không xa sẽ bị dân ta
xóa bỏ. Và nhà cầm quyền Hà Nội đã đến lúc thoái trào trả lại cho nhân dân bầu
lên một thể chế đa đảng có cạnh tranh thì đất nước mới phát triển được. Đường dẫn
chứ không phải bịa đặt hay đả kích ai.
bởi: người Sài Gòn từ: Q5
03.05.2014 03:48
theo ý của cựu tổng thống
Nguyễn Văn Thiệu là Bên nào thắng hay bên nào thua là quyết định của Mỹ và Nga
dân Việt chỉ là công cụ của Họ mà thôi !
bởi: PheTà đã thắngcuộc chiến từ: Hoa Kỳ
02.05.2014 21:18
John McCain nói về ngày
30 tháng 4:
"The wrong side
won the war" = Phe tà đã thắng cuộc chiến
Câu nói ngắn, hay, và độc.
bởi: Diễm Chi
02.05.2014 19:20
Cái thắng lợi này
do CS lãnh đạo thì đối với nhân dân Việt Nam là chuyện đau buồn, người
Việt ở miền Nam thì phải bỏ tổ quốc để ra đi, nhiều người làm mồi
cho cá biển, người Bắc "thắng cuộc" thì chịu cái ách CS
nghiệt ngã hơn do đã rảnh tay "chống ngoại xâm" thì bóp
nghẹt nhân dân và phải trả giá đắt bằng xương máu rồi còn chịu hậu
quả chiến tranh. Đối với người miền Nam theo CS thì nay mới biết bộ
mặt thật của CS, cái đói nghèo ở miền Bắc được CS đem chi viện cho
miền Nam đã theo Mỹ.
Nay nên bàn về tương lai chế độ CS hiện tại có khi lại có nhiều
người tham gia còm hơn vì thiết thực và đáp ứng được lòng mong mỏi
của nhiều người. Đố ai biết tương lai của CS sẽ như thế nào mặc dù
là :
THẮNG TRONG CHIẾN TRANH THUA TRONG HOÀ
BÌNH RÕ NHƯ BAN NGÀY,diệt "Ngụy" theo Mỹ để thay
"Ngụy" theo Mỹ?
bởi: Cựu Nữ Hộ Lý Bộ Đội Cu Hồ từ: BaTơ,QuảngNgãi,
quê Nhô
02.05.2014 18:55
Thà làm nô lệ cho tàu, còn đở hơn làm nô lệ
choTây
Thế này là thế nào ?
Chủ tich nước Chiều 23-4 xác nhận cố vấn
quân sự của Trung Quốc giúp đỡ Việt Nam
Chiều 23-4, tại Phủ Chủ tịch, Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang đã tiếp thân mật Đoàn thân nhân các đồng chí nguyên là cố vấn
quân sự của Trung Quốc giúp đỡ Việt Nam trong kháng chiến chống Pháp và gia
đình “Lưỡng quốc tướng quân - Nguyễn Sơn”. Đoàn do đồng chí Tề Kiến Quốc, Phó
hội trưởng Hội hữu nghị Trung-Việt làm trưởng đoàn, đến thăm Việt Nam từ ngày
22 đến 29-4 nhân dịp kỷ niệm 60 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ, theo lời mời của
Bộ Quốc phòng và Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam.tiếp Đoàn thân nhân cố
vấn Trung Quốc.
Chủ tịch nước khẳng định, Việt Nam
luôn ghi nhớ công lao đóng góp của các đồng chí cố vấn, chuyên gia Trung Quốc
trong công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc.
Trước đó, trong buổi tiếp đoàn chiều cùng
ngày, Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Vũ Xuân Hồng (VUFO) đã bày tỏ
lòng tri ân đối với sự giúp đỡ của Đảng, Chính phủ và quân đội, đặc biệt là các
cố vấn quân sự Trung Quốc trong thời kỳ Việt Nam kháng chiến chống Pháp. “Khi
các đồng chí Vi Quốc Thanh, Trần Canh và các đồng chí cố vấn của Trung Quốc ở
chiến dịch Điện Biên Phủ thì tôi mới bốn tuổi.
Đồng chí Trần Canh, đồng chí Vi Quốc Thanh là những đồng chí dẫn
đầu đoàn cố vấn của Trung Quốc sang giúp Việt Nam. Trong những năm
tháng kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược của Việt Nam, các
đồng chí cố vấn của Trung Quốc đã đồng cam, cộng khổ, sẵn sàng hy
sinh tính mạng của mình và tình cảm riêng tư để giúp đỡ Cách mạng
Việt Nam giành thắng lợi. Sau này, trong cuộc kháng chiến chống Mỹ
cứu nước, Việt Nam cũng tiếp tục nhận được sự giúp đỡ vô tư, to
lớn, hiệu quả của Đảng, Nhà nước, nhân dân, quân giải phóng nhân dân
Trung Quốc và giành được thắng lợi trọn vẹn, thống nhất đất nước.
Chủ tịch VUFO Vũ Xuân Hồng nhấn mạnh, quan hệ hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc là
quan hệ hữu nghị truyền thống được Chủ tịch Hồ Chí Minh và Chủ tịch Mao Trạch
Đông cùng các thế hệ lãnh đạo cách mạng đi trước dày công vun đắp, để hôm nay
ngày càng trở nên tốt đẹp. Có được mối quan hệ tốt đẹp như ngày hôm nay, Việt
Nam luôn nhớ tới sự đóng góp cụ thể của những cố vấn quân sự Trung Quốc, như đồng
chí Vi Quốc Thanh, đồng chí Trần Canh, đồng chí Nguyễn Sơn, đồng chí La Quý Ba
- những người trực tiếp đặt nền móng quan trọng cho quan hệ quân đội hai nước
cũng như đã hỗ trợ giúp đỡ cho cách mạng Việt Nam bằng tất cả những kinh nghiệm
tốt nhất của mình. “Chúng tôi luôn coi đó là một tài sản hết sức vô giá đối với
hai nước Việt Nam, Trung Quốc”, Chủ tịch VUFO Vũ Xuân Hồng nhấn mạnh.
(Nguồn Báo Quân Đội Nhân
Dân ngày Thứ bảy, 03/05/2014 )
bởi: QT từ: Sài gòn
09.05.2014 18:41
Là "ơn đền, oán trả".
Người ta giúp mình thì mình phải nhớ ơn còn khi người ta cướp phá nhà mình thì
mình phải đánh. Nếu không thì đem mồ mả ông cha ra mà trả ơn vậy !
bởi: Hoang Tri từ: Canada
02.05.2014 17:53
Bài viết của Tác
Giả THIỆN Ý qúa tuyệt vời, tất yếu điều đó sẻ xảy ra với con Dân
nước Việt, rất cận kề. Như vậy, ĐCSVN sẻ hoàn toàn phá sản, và dân
tộc Việt ' Bất Chiến Tự Nhiên Thành' vị tổng thống Hoa Kỳ đả nói
trước đây.
bởi: Ryu OK từ: OK
02.05.2014 14:40
Dang CS,chinh phu Hanoi
tuyen truyen cho dan VN rang :"quan doi VNCH la luc luong danh thue cho ngoai
bang" The thi dang CS và chinh phu
CHXHCNVN nen thao go cau noi cua Le Duan :"VN danh de quoc My la danh cho
Lien So,danh cho Trung Quoc" ;tai sao cau noi nay cua Le Duan lai duoc
tran trong ,trinh trong treo tai noi Tuong niem cua LD tai Ha Tinh ? phai chang
la cau noi bat hu ,khong choi cai su that cua ong Le Duan & cung la su
that cua chu truong ,duong loi cua Dang CS VN & chinh phu VNDCCH truoc
& chinh phu CHXHCNVN hien nay ?
bởi: Ngô Đình từ: VN
02.05.2014 08:56
Việt Nam Cộng Hòa mãi
mãi trong trái tim tôi! VNCH muôn năm
bởi: Hồ sĩ Tần từ: VN
01.05.2014 21:02
So sánh hai bài góp ý của
LS ThiệnÝ và cuả Giáo sư Jonathon London . Mục đích giống nhau,nhưng ý kiến của
GS Jonathon phong phú nhiều .Có thể : một người nhà,người khách .
bởi: Vinh
01.05.2014 20:33
Năm 2014 nói chuyện thắng
thua lấy mốc 1975 thì củng không ổn với nhửng ngưòi còn trẻ; hiện tại thì cs
đang thua và chắc chắn sẻ thua đó là điều có thể khẳng định được nếu chịu khó
quan sát các hiện tượng xả hội; nhiều người cs họ củng biết điều này nên tham
nhủng vơ vét được chút nào hay chút đó, đầu tư đi các nơi; người thua cuộc cuối
cùng có lẻ là người dân trong nước .
bởi: Helen từ: Phú Nhuận, VN
01.05.2014 19:13
Sau 39 năm gọi là thống
nhất, nhìn lại vấn đề thắng hay thua. Thắng thế nào, thua ra sao?
Người CS đã chiến thắng
về mặt lãnh thổ, đã chiếm gọn được cả đất nước trong tay nhưng bây giờ thì mất
dần vào tay Tàu.
Thoạt đầu với danh nghĩa "Chống Mỹ cứu nước" để tiến hành cuộc chiến
xâm lược miền Nam thành công, đó là 1 chiến thắng chính trị nhưng bây giờ đã lộ
rõ bản chất dối trá.
Còn nói về thua thì nhiều lắm..người CS đã phá sản từ lý thuyết cho đến thực tế..cái
nôi CS ở Liên xô bị sụp đổ kéo theo hàng loạt những nước CS khác...
Lý thuyết đấu tranh giai cấp thoạt nghe có vẻ hay lắm nhưng cũng tiêu vong vì
hiện tại đất nước ta chỉ có giai cấp thống trị là giàu có, sung sướng còn đa số
người dân thì đói rách...đất đai bi thành phần thống trị tìm cách cưỡng đoạt...kinh
tế chắp vá, đầu voi, đuôi chuột...các công ty quốc doanh chỉ là nơi để các đảng
viên làm giàu cho bản thân...rồi thi nhau thua lỗ, xập tiệm, đóng cửa..
Sau bao năm áp dụng kinh tế theo đường lối CS thất bại 1 cách thê thảm, phải
chuyển hướng theo kinh tế tự do để thoát cảnh tiêu tùng nhưng vì mặc cảm dốt
nát không muốn bị chê bai nên ho gọi là "kinh tế thị trường theo đinh hướng
xhcn.." mà chính các đảng viên CS chẳng ai biết đó là cái gì cả...
Thảm hại hơn nữa là về mặt văn hoá, đạo đức suy đồi trầm trọng...con người VN
ngày nay không còn giữ được bản chất hiền hoà như thơi xưa của ông cha ta nữa...cứ
mở báo CA ra mà xem...chém giết, cướp bóc, lường gạt, những sự bất nhân tàn bạo
nhất tưởng chừng chỉ có loài thú mới đối với nhau bây giờ đã xảy ra hàng ngày
trong xã hội VN ta..có đau buồn không chứ...?
Truớc khi người CS chiến thắng toàn vẹn lãnh thổ...nên văn hoá , đạo đức của miền
Nam có băng hoại như bây giờ không..? Thế không gọi là thua hay sao?
Nhưng trách ai bây giờ...Một chính quyền lưu manh, vô đạo thì không thể tạo dựng
cho người dân một nếp sống lành mạnh được...
Đối với ngoại quốc...ngày xưa ta có nhiều bạn bè trên thế giới giúp đỡ để hoàn
thành việc chiếm trọn vẹn lãnh thổ, cuộc chiến "chống Mỹ.." cũng được
nhiều nơi trên thế giới ủng hộ , tán thành, viện trợ... Ngày nay thằng Tàu làm
đủ trò hà hiếp mà ta thì cứ dấu mặt là thinh, mặc cho nó lấy đất, chiếm biển,
đánh giết ngư dân...các khẩu hiệu,niềm tự hào.. nào là:" Đảng CSVN quang
vinh...trăm trận trăm thắng...đã từng đánh thắng 2 tên đầu sỏ trên thế giới....v..vv."
đâu cả rồi...Đó là thắng hay thua...
còn nhiều nữa...cứ gọi là thua dài dài...
Còn nói về VNCH, họ có thua thất đấy, thua nên mất lãnh thổ, nên mới bỏ chạy ra
nước ngoài để sống, thua nên mới bị nhốt, bị đày đoạ hàng trăm ngàn người trong
các trại tù trên khắp lãnh thổ VN..bị nhục mạ trăm bề...bị bêu riếu là "bọn
ma cô, đĩ điếm chạy ra ngoại quốc kiếm cơm thừa sữa cặn của đế quốc..."
nhưng chỉ ít lâu sau vì tài lãnh đạo "quá giỏi" của các lãnh đạo CS
đưa đất nuớc đến bờ vực thẳm nên phải mở cửa, tâng bốc " cái đám "đĩ
diếm" này thành "khúc ruột ngàn dặm,...một bộ phận không thể rời của
dân tộc..." để họ đem tiền về cứu vãn cho chế độ không bị sụp đổ...Họ thắng
hay thua nhỉ?
bởi: Ôi Giải Phóng
01.05.2014 14:48
Từ ngày cộng sản vào
Nam
Khổ đau, bất hạnh ngập
tràn quốc gia
Tự do cất cánh bay xa
Độc lập hư ảo như ma nước
Tầu
Bao nhiêu năm cố “làm
giàu”
Mà sao dân vẫn ôm sầu
thương đau
Người đi lao động chen
nhau
Sức trai rẻ mạt gục đầu
làm tôi
Gái thời mong ước xa
xôi
Lấy trai thiên hạ chịu
đời rủi ro
Hy vọng đời sống ấm no
Đem dâng số phận lần mò
tương lai
Ngày xưa đất nước chia
hai
Tự do một nửa tương lai
giống nòi
Sau ngày thống nhất đổi
đời
Tự do chết gục tơi bời
nước non…
Ôi sao giải phóng héo
hon
Bao giờ mảnh đất Sài
Gòn tự do!
bởi: T. Mẫn Nhi từ: Texas
01.05.2014 12:15
Theo tôi thì nhân dân
miền Nam đã thua việt cộng.
Thua ở chổ nào?
-Ðã chán việt cộng bỏ xứ
ra đi tìm tự do, thế mà vẫn đi về VN du lịch, ăn chơi du hí, vẫn gởi tiền về
VN, vẫn hợp tác làm ăn mua bán với việt cộng để trục lợi .v.v...
Như vậy là gián tiếp nuôi dưỡng chế độ việt cộng, tiếp tục làm tay sai cho vc
góp phần làm hại dân tộc và đất nước.
Thua vc là ở chổ ham lợi nên mất hết lý trí và nhân cách con người.
bởi: Dan Den
04.05.2014 17:21
Dong y voi ban 100%.
Nhung co le nguoi My da dung tien nguoi ti nan gui ve nhu la tien vien tro cho
VN, neu khong thi My cam gui tien, thi CSVN chac la phai hu'p cha'o! Cai to^.i
la My voi chinh sach "choi" ca hai ben, khong ai thu khong ai ban.
Nen dan toc VN khu kho va chia re, nen muon doi chi dau kho, lay cuoc doi to^i
moi ma lam vinh. Nam tren do^'ng rac ma nghi la thien-dang
bởi: tam từ: canada
01.05.2014 11:29
Tac gia phan tich rat
hay, cam on tac gia.
bởi: Ha Minh từ: USA
01.05.2014 10:15
Đã 39 năm trôi qua kể từ
30 tháng 4 năm 10975 . Có lẽ thời gian cũng đã đủ để mọi người trong quốc nội
cũng như hải ngoại quên được thù hận cũ . Bóng dáng của Việt Nam Cộng Hòa chỉ
còn là quá khứ của lịch sử.
Thế nhưng trái lại , quá khứ VNCH đó càng
ngày lại càng được nhắc lại với những lời lẽ nhục mạ , với những phô trương chiến
thắng rầm beng. Người Cộng Sản đã nói một đàng nhưng làm lại một nẻo. Song song
với lời kêu gọi hòa hợp hòa giải , sụ xúc phạm , nhục mạ đầy rẫy trên loa đài từ
Thủ Đô tới tận thôn làng. Từ báo chí , trên các trang mạng lề phải có phải là một
sự kêu gọi thực tâm hay chỉ là nhằm một mục đích tăm tối nào đó?
Tất cả những việc làm này của Đảng
Công Sản Việt Nam thật ra chẳng quan trọng gì đối với mọi người. Vì chuyện đã
rõ ràng , minh bạch là khi nào còn điều 4 Hiến Pháp , tức là Đảng còn đứng cả
trên Tổ Quốc , sẽ không có chuyện Hòa giải.
Điều đáng nói ở đây là quá khứ được
nhắc đi nhắc lại ngày càng nhiều về VNCH trên của miệng người dân của cả 2 miền
Nam- Bắc. Những câu " giá như... Nếu..."....đã nói lên tất cả. Thực sự
nếu sau 30/4/75 , người dân không phải trải qua những chén cơm toàn khoai , sắn
, bo bo...và cho đến hôm nay , tuy có miếng ăn , nhưng để có được cũng phải quần
quật lao động trong khi phải đóng góp đủ mọi loại phí để nuôi cán bộ Đảng viên.
Cùng lúc đó , kinh tế suy thoái , giáo dục lạc hậu , y tế yếu kém và vô trách
nhiệm , xã hội suy đồi từ đạo đức đến tương quan tình người....Nếu không có những
sự kiện này , Túc là sau 75 , người dân VN được hưởng những gì tốt đẹp , dù
chưa đạt tới ngưỡng ưu việt "thiên đường XHCN" , ít nhất cũng không
thua kem Lào và Campuchia. Chắc chắn VNCH chẳng còn ai buồn nhắc đến và chính Đảng
cũng chẳng mang mặc cảm thua kém nên phải luôn mang ra bôi nhọ và vu khống như
hiện nay.
Có thể nói , mặc dù bị bôi nhọ ,
lăng mạ. Hình ảnh Việt Nam Cộng Hòa đã là niềm mơ ước của nhiều người Việt Nam
hiên nay. Hình ảnh xấu xa và vô định hướng của Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã và
đang là hình ảnh đại đa số người Việt Nam muốn xóa bỏ vì ghê tởm !
bởi: CựuNữ HộLý BộĐội Cu Hồ từ: BaTơ,QuảngNgãi,
quê Nhô
03.05.2014 01:14
Kiến Nghị Chủ Tịch Uỷ
Ban Nhân Dân tỉnh Hà Tĩnh :
Trước đền thờ cho Lê Duẩn nên dựng bia đá tạc ghi câu nói để đời của ông ta :
"Ta đánh Mỹ là đánh cho Trung Quốc, Liên Xô................."
Ngày cúng lễ thì đốt cho ông ta 16 tấn
vàng (hàng mã tượng trưng) của miền Nam mà hắn đã chôm chĩa ngày chiến thắng ăn
cướp 30-4-1975 cùng những hình nhân ca ve màu mè để thoả ý nguyện và sự ham muốn
của ông ta lúc sinh tiền như chúng em đã từng "được trúng tuyển" hy
sinh năm xưa.
bởi: Bích Chi
02.05.2014 21:25
- "Ta đánh miền
Nam là đánh cho Trung Quốc, Liên Xô và các nước Xã Hội Chủ Nghĩa anh em, nếu cần
phải hy sinh cả triệu thanh niên miền Bắc, và đốt cháy cả dãy rừng núi Trường
Sơn để đạt được chiến thắng, Ta vẫn cứ tiến hành.
Tổng Tư Lệnh Lính Đánh Thuê- Lê Duẩn –Một
câu nói " trứ danh đầy "đầu óc nô lệ bất hủ"
- Ngoài cái chùa mới xây cho hắn tại Hà
Tĩnh đảng cộng sản nên xây cho hắn thêm vài trăm chùa nữa cho đảng viên thờ, cầu
tự, cầu tài và xin lộc.
bởi: vô danh
02.05.2014 19:47
bả Sai Gon nghĩ sao khi
một chóp bu tuyên bố: Ta đánh đây là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô.
Vong nô
bởi: ba sai gon
02.05.2014 04:35
trời ạ giờ sao bạn vẫn
mơ hồ về một VNCH tay sai của ĐQ MĨ, Tổ quốc đã thống nhất từ một tay người cộng
sản...Còn QĐ VNCH một hội đánh thuê tướng tá đều hết đanh thuê cho Pháp rồi cho
Mĩ hãy cứ xem từng tiểu sử các vị " Anh hùng QLVNCH" thì khác biết.
.....k
bởi: Nguyên Chương từ: VN
01.05.2014 07:51
Cay cú, xuyên tạc lịch
sử, đầu đầy hận thù là tổng hợp các nội dung của bài viết này.
bởi: Thompson từ: WA
02.05.2014 17:03
Cach nhin rat CS. Nhung
xin loi neu co dip Ng.Ch sang cac nuoc phuong tay TB moi thay con CB di du hoc
rat nhieu, chung xai tien nhu nuoc, va mua ca nhung can nha 1 trieu dollars.
Luc do Ng.Ch moi biet nen viet ra sao. Mung cho Ng.Ch co mot ly tuong manh liet
de song va dam lan xa de bao ve nhung nguoi dang ban dung dan toc va dat nuoc.
bởi: Thiếu Jia
01.05.2014 03:01
Giá mà viết "VNCH
thua nhưng chính nghĩa không mất, VNCS thắng nhưng chính nghĩa không còn"
thì có thể dễ hiểu hơn với thực tế sau 39 năm nhân dân mình đang phê phán chế độ.
Đúng ra thì băng đảng, phe phái nào thắng mà chỉ lo củng cố để vơ vét, trị dân
thì xương máu nhân dân đóng góp cho thống nhất, tự do đương nhiên là...lỗ từ đời
cha cho đến đời con cháu. Ngày xưa ở trong Nam, các chú bác sinh viên yêu nước...sớm,
chê chế độ gần, thích chế độ xa, hăm hở "lợi dụng quyền tự do dân chủ"
chống VNCH vì tưởng rằng nếu VNCS thắng thì "Cách mạng tháng Tám xây công
lý, đồng khởi vùng lên đắp tự do". Nhưng chỉ sau ít ngày đất nước được...giải
phóng gói trọn trong XHCN, dân VN hai miền Nam, Bắc đều hồ hởi...thoát chết vì
"20 năm nội chiến từng ngày", được hưởng đời hạnh phúc tự do ; nhưng
đâu ngờ lại hổn hển vì "cải tạo", vì "kiểm kê", vì vô lý nhất
là đói trên những vùng kinh tế mới, rồi lại tiếp tục chết....như mơ vì đàn em
Khờ me điên, vì đàn anh Bắc Kinh khựa. Thế cho nên sau khi VNCH thua, VNCS thắng
thì chả cứ gì các chuyên viên yêu Mác Lê nằm vùng như bác Ẩn, chú Mẫm, chú Đằng...mới
bật ngửa, mà ngay cả các...anh hùng, chức sắc trong bưng như bác Hộ, bác Độ,
bác Quỳnh Hoa,...cũng chết đứng. Càng ngày nhân dân càng tỉnh mộng rằng "
Cách Mạng Tháng Tám San Công Lý, Đồng Khởi Vùng Lên Đạp Tự Do!" Bởi thế mới
nói VNCH thua, nhưng chinh nghĩa vẫn thắng; VNCS thắng, nhưng chính nghĩa bị
thua ! Nhưng dân trí hôm nay đã trưởng thành phải dứt khoát rũ bỏ những cái vướng
mắc thối nát , dân VN phải sớm xây dựng một thể chể mới, tốt đẹp hơn, đoàn kết
hơn trong hòa hợp hòa giải thật lòng.....
bởi: Vô Danh từ: Saigon
04.05.2014 10:56
Tui nói thiệt nếu bạn
nói CSVN sau khi cướp Chính quyền đã sai lầm trong việc hòa giải với bên thua
cuộc và họ cũng có những bước đi sai trong phát triển KT thì người dân trong nước
còn nghe. Chứ đem cái chế độ VNCH ra lòe người dân MN là chính nghĩa thì xin lỗi
chẳng ai them theo quý vị. Tướng lĩnh VNCH ngay cả đồng minh Mỹ còn xem thường ở
đó mà chính nghĩa.
bởi: Dai Gia từ: Saigon
03.05.2014 03:44
Chinh nghia cua VNCH la
gi? Hay la mot qua trinh tu lam Linh cho quan Thay Tay den quan Thay My? Kg
biet thoi CH da danh thang duoc ten giac Ngoai xam nao kg? Hay tuong lanh chi
lo vo vet hang Vien tro, cho Ba Tau nam nen kinh te cua MN.
bởi: vmh từ: usa
01.05.2014 13:12
Cọng sản thì làm gì mà
có chính nghĩa hở bác.!Thế nên rồi chúng nó sẽ tiêu ./.
bởi: Thiếu Jia
02.05.2014 12:59
Sao bác lại nói thế,
không có sao em dám bảo mất. Có là có trên đầu môi chót lưỡi. Có là có trên khẩu
hiệu dán đầy hẻm, treo lủng lẳng khắp đầu đường xó chợ. Như ông TT VNCH đã cảnh
cáo đấy,các nhà cầm đầu VNCS nói "chính nghĩa" đầy mồm, nhưng làm
thì....bó tay dân. Thế cho nên sau 30/4,thắng rồi, yên ổn muốn làm gì thì làm,
lại đổi tên VN thàng VN XHCN thì mất sạch cơ hội bưng "chính nghĩa"
kiểu điêu ngoa ra loè dân như thời nội chiến. Trong khi VNCH chết lâu rồi mà
các anh chị ấy mỗi lần khai quật lên thì mắt thường cũng thây... DNA là chính
nghĩa.
bởi: bangoi từ: dc
01.05.2014 01:32
“Quốc gia thua để thắng,
Cộng sản thắng để thắng”. Nếu nói về "thắng" thì toàn thể dân
tộc VN đều thắng; chả có ai thua cả. Còn nói về "thua" thì
chỉ có ~ kẻ không nhận VN là quê cha đất tổ, ~ kẻ vong nô, ~ kẻ giờ
này còn cố bêu xấu VN, ~ kẻ gian tham hại dân phản nước, ~ loại người
này chiếm thiểu số trong Việt kiều và hiếm hoi trong xã hội VN. Chúng
không thể nào lấy đi được lòng dũng cảm, sự đoàn kết, bản sắc văn
hóa Việt đã liên kết với nhau chiến thắng mọi thiên tai địch họa
trong hàng ngàn năm lịch sử của dân tộc Viêt Nam.
bởi: Diễm Chi
03.05.2014 11:04
- Nguyễn Khải đại tá, đại
biểu quốc hội CSVN, phó chủ tịch hội nhà văn CS”: Người cộng sản nói dối lem
lém, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ…......
Trả lời
bởi: Việt Cộng Gian Xảo
01.05.2014 17:05
Toàn thể dân tộc thắng
để rồi Đảng nắm đầu họ, tước hết quyền, tịch thu đất đai bao năm qua, bây giờ tịch
thu theo kiểu thu hồi đất cho dự án...Thắng kiểu gì thế? Một thiểu số Việt kiều
chống cộng mà sao cờ đỏ sao vàng không có chỗ cắm ở Hoa Kỳ, Úc, Canada và nhiều
nơi khác? Lãnh đạo csvn phải chui cửa sau khi ra nước ngoài? Thiểu số hay đa số?
bởi: Le Minh
01.05.2014 00:23
Ông Thiện Ý này là 1
"Spin Master", ông đang cố gắng chuyển bại thành thắng và dọn cho bà
con tị nạn hải ngoại ăn những cái bánh vẽ thật thơm ngon nhưng không có thật.
Ít ra thì tài chém gió cuả ông cũng giúp vui bà con độc giả ở VOA được vài trống
canh trong mấy ngày cuốI Tháng Tư Ðen Tối này.
bởi: vietkieu
02.05.2014 12:22
Nhờ Tháng 4 Đen Tối mà
đời ta và con cháu được sáng trưng .(Banh ve ngon that.)
bởi: binh nhất từ: nghĩa quân
30.04.2014 23:30
Sư kiện 30/4/75 theo
tôi là:
về tư tưởng:
- Bên Miền Nam VN chỉ
chiến đấu để tự vệ, chán ghét chiến tranh Huynh Đệ tương tàn, Nồi da Xáo thịt!
Đó là suy nghĩ của Quân_ Dân_ Cán_ Chính Miền Nam
Nhưng:
_ CS Bắc Việt thì khác! Nó ( HCM và LD) đã nói là dù hy sinh hết dân Việt Nam
miền Bắc , Nó vẫn tiến hành cuộc chiến cướp cho bằng được Miền Nam.
về chiến Lược:
-Miến Nam đã phạm sai lầm
chết người!
Chỉ biết Mình, mà không biết Người!
*_ Biết mình đang thiếu thốn trăm bề! Nhưng lại không biết được VC Nó đã chết đến
nơi ! nếu Ta không tự đầu hàng thì chắc chắn VC không thề chiếm được Miền Nam.
mà Nó sẽ tự chết vì Bệnh tật, thiếu thốn lương thực ! Nói trắng ra là Nó sẽ bị
chết đói ngay lập tức _ Nếu Miền nam không tự đầu hàng!
30/4/75 : cứ nhìn đám cán binh VC vào chiếm SG thì thấy rõ, thằng nào cũng mang
bệnh sốt rét, mặt xanh dờn như tàu lá chuối! mỗi thằng với khẩu AK nặng nề so với
sức khỏe của nó!
kết Luận:
30/4/75 đúnh là là đen
tối của Dân Tộc : Cái Ác, cái xảo quyệt đã chiến thắng cái Thiện !
bởi: Nguyễn Hồng Hạnh từ: sacramento CA
30.04.2014 23:20
Theo hồng Hạnh tôi ngày
30/4/1975 Bắc Cộng họ thắng Miền Nam VN bằng vủ lực nhưng trên mặt trận tâm lý
và lòng dân họ thất bại hoàn toàn,bởi vì sao? họ thắng nhưng tại sao sau 1975
trên 3 triệu người Việt bỏ nước ra đi?Họ bất chấp sự sống, chết họ vược biển,vược
biên bỏ nước ra đi,cho đến hôm nay chưa có ai thống kê được bao nhiêu người
mãi,mãi nằm yên dưới lòng Đại Dương chỉ vì hai chử tự do!!! Và cũng chưa có ai
thống kê được bao nhiêu người chết trên rừng thiên nước độc cái gọi là kinh tế
mới???Và chúng ta đã và đang thấy đó dân oan đi khắp nẻo đường kẻ mất nhà ,người
mất đất,người chết trong đồn Công An,Vậy họ giải phóng cho ai?cho nhân dân,hay
cho chủ nghĩa CS?Hay cho một tập đoàn nào đó để tư lợi chia chát lẩn nhau?họ
nói họ thắng nhưng khi ngày đầu tiên vô tiếp thu Sài Gòn nhà văn Dương thu
Hương thốt lên rằng chúng ta đã bị lừa, vậy họ thắng đấy à!Ngay ngày đầu tiên
Sài Gòn bị thất thủ cố TBT Lê Duẩn nói chúng ta đánh đây là đánh cho Liên
Sô,đánh cho Trung Quốc,vậy họ thắng đấy ư.
Theo Hồng Hạnh tôi họ thua hoàn toàn,họ thắng
sao họ kô giử được dân?họ kô thu phục được lòng dân?Và cho đến ngày nay họ cũng
chưa thu phục đưọc lòng dân.
bởi: Bích Chi
02.05.2014 19:30
"vược biên bỏ nước
ra đi,cho đến hôm nay" & VẪN TIẾP TỤC :
- Mừng "ngày GIẢI PHÓNG" năm nay, dân Việt nam tiếp tục gượng dậy bỏ
nước ra đi xay dưng Quê Hương mới Ba Lan yêu dấu?!!!
- 9 người VN học tập theo gương "bác Hồ Tìm Đường Cứu Nước" bị bắt
khi vượt biên vào Ba Lan.
Hôm thứ Ba, cảnh sát vùng Augustow (gần
biên giới phía đông Ba Lan) đã bắt giữ 1 nhóm gồm 12 người, trong đó có cả người
được cho là dẫn đường. 9 người trong số bị bắt là công dân Việt Nam vừa vượt
biên trái phép vào lãnh thổ Ba Lan. Vụ bắt giữ xảy ra lúc 6 giờ sáng, khi biên
phòng kiểm tra 1 chiếc xe Mercedes Vito và phát hiện những người không có giấy
tờ tùy thân hợp lệ trên đó.
Ở các vùng biên giới phía đông Ba Lan liên
tục xảy ra các vụ bắt giữ người vượt biên trái phép. Người Việt chiếm số lượng
‘đầu bảng’ trong các vụ việc này, có vụ lên tới hàng chục người. Tuy nhiên,
theo một số nhận định, các vụ bắt giữ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, ‘phần
chìm’ đã vượt thoát vào lãnh thổ Ba Lan và từ đó qua nhiều nước châu Âu khác.Những
người bị bắt sẽ được tạm giữ ở các trại dành cho người tị nạn.
Theo Poranny
bởi: Con Rồng từ: Sài Gòn
30.04.2014 22:56
Nói một cách gượng ép.
VNCH thua để thắng. Thua nên bỏ chạy dài tù trước 30 tháng Tư. Công nhân viên
chúc ở từ từ 1- dến trên 10 năm. Con cái cấm không cho học dịa học và đi
làm....Ngăn sông cấm chợ. Rồi người dân Việt chạy ra nước ngoài vì CS. Thế mà rồi
lại nuôi CS đến 35 tỷ Mỹ Kim hằng năm.
Còn CS bách chiến bách thắng mà Liên
Sô tan rã. Bây giờ đang muốn hồi sinh xâm chiếm từng vùng như Crimea. CS tương
tàn nhua như TQ biên giới Bản Giốc, ải Nam Quan. Chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa
của Việt Nam. Rồi chánh quyền Việt Nam chiếm đất nhà, chiếm đất, chiếm quyền tự
do của dân tộc. Tham nhũng hối lộ tràn đồng từ trên xuống dưới từ ngân hàng tỷ
tỷ đồng đến CSGT từ đồng cơm chim của người hàng rong đến nón bảo hiểm.
Bao nhiêu là nhũng nhương từ chế độ CS đàn
áp dân lành. Vậy là Cộng Sản VN đã thua dân tộc VN.
bởi: chàng bè từ: Loại chim ăn ếch nhái
01.05.2014 16:25
Những
đảng cộng sản Đông Âu nó khéo léo, người dân các nước đó lâu lắm mới nhận ra bị
lừa. Dân chúng và cán bộ hè nhau liệng chế độ cộng sản không cần một tiếng
súng. 1945-1990= 45 năm mới xóa bỏ gông cùm.
Dân
các nước Đông dương nhận ra sự tàn ác liền tức thì khi chạm mặt cộng sản. Thêm
một lần nữa, họ chạy sút dép phơi xác biển đông. Ai không chạy được phải đành sống
chung với lũ.
Sở dỉ dân chúng ngậm thinh chịu đựng ngày ngày, bởi sự cai trị của chúng rập
khuôn Trung Cộng và Ủn
Chúc mừng cộng sản thắng đậm tại VN nhân kỷ niêm 30-4
Chúc buồn cộng sản thua to nơi những trái tim lương tri. Nhờ việc làm không cần
dấu diếm của các ngài đối với dân chúng phe thua cuộc và của cả nước, đã cảnh
giác và thức dậy hiểm họa cộng sản, khiến nhân loại chung tay chung sức loại trừ
hiểm họa. Bởi không ai muốn bị chạy tụt qua n, sút dép, thua cuộc còn bị phe thắng
cuộc mướn người theo chửi ra rả tận Amazon
bởi: Sướng chưa?
01.05.2014 09:48
Thôi thì cộng sản thắng
nhân dân nhưng thua giặc Tầu, bằng chứng là chúng nó ức hiếp ngư dân, chúng nó
cho hàng lậu, người lậu tràn ngập VN, nhưng bọn VC vẫn không dám trục xuất những
kẻ gian này sợ đụng vào ông cố nội họ Mao. Sướng chưa?
bởi: Kha từ: HaNoi
01.05.2014 05:29
Nhân Dân Việt nam là
Người Bị Thua đau nhất , Khổ Nhất
- Hàng triệu Thanh niên Bị giết hại
- Xóm làng sơ xác Bần
Hàn , Đói , rách
-Phải sống trong Thống
Nhất của 1 Chế độ Độc Đảng , phát xít , Bây giờ còn bị chúng Rình rập hàng ngày
để cướp nốt những mảnh ruộng , mái nhà Đẩy bao nhiêu Người thành Dân oan và vào
đường Tù Tội
Nếu Bác Hồ để yên cho Nhân dân M/nam làm ăn xây dựng Tổ quốc , thì M/nam sẽ hơn
Sinhgapo , hơn Hàn Quốc... Nhân dân M/nam sẽ sung sướng . Hạnh phúc ... Nhưng
Bác Hồ Thương nhân dân M/nam Quá ... nên Dân M/nam mới đươc như ngày hôm nay
Và nếu M/nam phát triển thì Dân M/ Bắc sẽ đươc nhờ . Vì Dân M/ Bắc ko ngu như bọn
Dân Bắc Triều đâu . Vì họ đã được tiếp thu 100 năm với nền Văn minh của Phương
Tây tron thời Pháp thuộc , Bao nhiêu nhà Khoa học, Nhân sĩ , Trí thức đã được
Đào tạo cơ Bản ở Phương Tây . Ko như Dân Bắc Triều chưa thoát ra khỏi Vua như
vua Hàn đến vua Nhật rồi đến các loại Vua Ủn Ỉn lai Chó Sói ( CS ) nên Dân Bắc
Triều Bị Khốn nạn như vậy
bởi: Toản từ: TP.HCM
30.04.2014 19:52
Không hẳn. Quốc gia có
một số ý tưởng và hành động dân chủ, nhưng thực tế cũng rất tham nhũng, độc
tài, tàn bạo. Vì thế, không thể nói nó ưu việt hơn hẳn cộng sản, cũng không thể
nói nó thắng.
Trong cuộc chiến Việt
Nam, không có bên nào thắng, nhưng có một bên thua đó là nhân dân. Người dân là
nạn nhân của cả hai bên.
bởi: Jonh Huynh từ: USA
01.05.2014 09:43
Ban noi rat hay, nguoi
dan la nan nhan cua ca 2 che do Quoc gia Va Cong san
bởi: Hindy từ: Quebec
01.05.2014 01:37
Bạn sai rồi, VNCH không
phải là một chính thể hoàn hảo, nhưng thiết dân chủ của nó lớn mạnh hơn chính
thể CS tại VN hiện nay nhiều. Ngày xưa, dựa trên cơ chế dân chủ của VNCH, và cả
Mỹ, CS mới có cơ hội lừa bịp, kích động lớp trẻ đấu tranh đòi dân sinh dân chủ,
rồi len lỏi vào trong hàng ngũ sinh viên, tuyên truyền lôi kéo một số đi theo
CS hại nước hại dân, dẫn đến đất nước tan hoang tụt hậu như hiện nay. Cư thử so
sanh ngày xưa sv biểu tình chống chính phủ ầm ầm, nhưng vẫn dược biểu tình, một
số nghe theo cs, đốt xe cảnh sát, ném bom xăng, thì mới bị bắt ra tòa vì bạo động,
còn ngày nay, người dân biểu tình ôn hòa, chống ...Trung Quốc, thì bị nhốt
không biết ngày ra, gia đình bị sách nhiểu, cắt đứt các phương tiện kiếm sống
hàng ngay, công an gác nhà ngày đêm, làm sao bạn có thể đánh đồng hai chế độ được?
VNCH không hoàn hảo, nhưng họ đàng hoàng hơn những kẻ hèn với giặc mà ác với
dân hiện nay nhiều.
Chào bạn
bởi: Vô danh từ: viet
03.05.2014 12:08
Thời VNCH dân chủ chỉ
dành cho người phục vụ cho chính quyền và những người giầu có, người nghèo ba đời
từ thời đô hộ Pháp làm thuê làm mướn cho địa chủ mà chẳng đủ ăn làm gì có đc
quyền gì. Chính vì được người dân ngèo ủng hộ nên cộng sản kiểm soát đc 40% diện
tích VNCH và từ nền tảng đó họ mới dành chiến thắng. Chính thể nào cũng vậy
thôi nếu ko đem tới lợi ích cho đông đảo quần chúng thì sớm muộn gì cũng sụp đổ,
VNCH hay chính quyền VN hiện nay cũng thế thôi.
bởi: Thống Khổ từ: Lưu vong
30.04.2014 19:35
Theo sự phân tích của
Thiện Ý thì đồng bào hải ngoại đừng nên tổ chức Lễ Quốc Hận ngày 30/4 nữa mà
nên tổ chức Lễ Quốc Thắng để cả nhân dân Việt Nam không còn hận thù chia rẻ ý
thức hệ nữa mà tiếng lên trong tinh thần Bác Ái Nhân Hòa xây dựng Việt Nam Hoà Bình-Tự
Do- Dân Chủ. Nghèo thì cùng nghèo, giàu thì cùng giàu. Người giàu chia sớt cho
người nghèo trong tinh thần tự nguyện yêu thương và trách nhiệm; không có trả
thù trấn áp.
bởi: Dân Oan Thoát Chết
01.05.2014 12:53
Nếu các ông cộng sản biết
thương dân thì đâu có ai tưởng niệm 30-4 là ngày quốc hận nữa làm chi, nhưng vì
dân oan vẫn hận cộng sản, tù nhân lương tâm vẫn bị hành hạ từng ngày oan ức.
Cho nên người Việt hải ngoại vẫn xem ngày 30-4 là quốc hận bởi dân trong nước vẫn
còn hận chế độ này khi họ bị tước đủ thứ quyền kể cả bị cướp đất, cướp nhà...
bởi: Hòa Giải từ: Vietnam
01.05.2014 04:36
Tôi đồng ý với bạn, nếu
như phân tích của Thiện Ý là QG biết mình "thua để thắng" thì mình phải
ăn mừng ngày 30/4 chứ. Sao quý vị QG của mình vẫn hằn học sau 39 năm? Mình đang
thắng đó chứ và cả hai phía đang dần xích lại gần nhau. Phía CS đang "tỏ ý
hòa giải" chứng tỏ là họ cũng nhận ra được nhiều điều.
bởi: vừa đánh từ: vừa đàm
01.05.2014 23:17
@Hòa Giải
Cộng sản cố gắng chống
chỏi sự sụp đổ, họ mới nghĩ đến chiêu hòa giải.Một gát dan bình thường trước
đây cũng phải có lý lịch cọ kẹ với cộng sản hay ít ra không dính dáng tới
"Ngụy".
Người Việt chết gì cộng sản quá nhiều vì họ cả tin.
bởi: Đông Chu từ: Phần Lan
30.04.2014 17:06
Thua trước để rồi thắng
sau . Thấy đúng thì sẽ không sai . Nhớ 300 năm trước xứ tàu nổi bật có phong
trào phản thanh phục minh hằng bao nhiêu bang sa số hội kéo dài hô hào để rồi tới
cuối cùng cũng phải tự ru ngủ bản thân "Càn Long đai đế âu cũng là Hán tộc
" . Thiết nghĩ lại đây thôi thì thắng cũng là thua mà thua thì rồi cũng thắng.
bởi: Sự Thật từ: USA
30.04.2014 15:37
Cảm ơn bác Thiện Ý đã cống
hiến cho độc giả một bài rất ư là hay. 39 năm đã trôi qua, ắt hẳn toàn dân V.N
trong và ngoài nước đã hiểu được chế độ phi nhân, vong nô của CSVN, đây là lúc
chế độ đó cần phải thay đổi để dân tộc Việt bớt khổ đau.
Chúc bác Thiện Ý luôn vui khoẻ để có nhiều bài hay khác.
bởi: Cao Cay từ: VN
30.04.2014 15:35
Gởi vo danh từ :vo danh
. Có gì vẽ vang mà mừng chiến thắng !
Đánh cho Mỹ cút,để rước Tàu vào . Đánh cho ngụy nhào,để thỏa tham ô !!
bởi: Lê Trần từ: VN
30.04.2014 15:29
Tôi không hiểu được xa
xuôi,thẩm thấu như ý kiến của bài viết này .Nhưng tôi có bằng chứng về sự thât
bại của CS/VN .Trước và trong chiến tranh,dân chúng VN tưởng CS là yêu nước
,thương dân ;nhưng nay thấy rỏ bộ mặt phản quốc,làm tay sai cho Tàu . Đủ rồi,thắng
hay thua ??
bởi: Lutong D.Duong từ: Houston , Tx.
30.04.2014 13:16
Lutong Duong : 39 nam
nay Dang CSVN da khong lam. Va Ho se khong bao gio lam.Tu bo DOC TAI, DOC DANG.
Cac ban hay cho ... Som nhat la 5 nam . Cham nhat la 10 nam. Luc do bon cam
quyen doc tai .doc doan chet gia ... Cac the he con chau tiep noi se thay doi
tat ca nhung gi cha ong da sai lam trong qua khu. Chi co Duc Phat va cac vi
Thanh moi tu bo ngaii vang. Se khong co ngay ky niem chien thang hay thua ..Chi
danh dau mot giai doan lich su thuong dau cua dat nuoc VIET NAM .4/30/2014
bởi: thanh từ: usa
01.05.2014 23:02
Mot y tuong rat la hay,
co tam dao duc va chieu sau cua tam hon.
bởi: hoàng từ: saigon
30.04.2014 12:23
Sao đến gịờ mấy vị
trong chính quyền cũ vẫn mang tư tưởng thắng thua từ gần 40 năm thế nhỉ. Liệu
các vị còn sống thêm được bao nhiêu năm nữa? Lý do các vị muốn đất nước dân chủ
có thực là có mong muốn dân Việt được giầu mạnh hay chỉ thực hiện cái tôi, hay vì
cộng sản đã lấy đi lợi ích của các vị, hay muốn kiếm vị chí "ngon
lành" nào đó khi chính quyền Việt Nam hiện nay sụp đổ? Tôi tự hỏi trước
đây khi còn sống cho chế độ VNCH các vị đã làm đc gì có ích cho người dân? Hay
cũng chỉ tìm cách kiếm trác, đục khoét để kiếm cho đầy túi. Nếu ai đó thực sự
có tâm với đất nước hãy làm việc gì cụ thể để giúp đỡ người dân nghèo khó thất
học để họ hiểu và biết đc ánh sáng của thế giới tự do điều mà các vị đang tôn
thờ. Nhưng hãy làm sớm bởi thời gian của các vị cũng chẳng còn nhiều nữa.
bởi: Thanh Bình từ: Ninh Bình
02.05.2014 04:59
Thắng thua không quan
trọng, quan trọng ở chỗ quyền tự do dân chủ của nhân dân đã bị tước đoạt. Kẻ tước
đoạt không phải là đế quốc xâm lược mà là bọn tay sai của CNCS. Ai cho chúng độc
quyền toàn trị dân tộc VN? Không cướp quyền thì là gì?
Các nước thuộc địa như VN, không có Bác và đảng CS bây giờ họ ra sao? Họ đang sống
độc lập tự do dân chủ văn minh, phát triển hay đang bị ngoại xâm kềm kẹp?
Sau đệ nhị thế chiến, chính Mỹ là người khởi
xướng trả độc lập cho các nước thuộc địa trên toàn cầu. Thế mà Bác, đảng ta gán
cho đế quốc Mỹ xâm lược Miền Nam VN để ra tay giải phóng. Sao Mỹ không thèm xâm
lược Nhật, Hàn, Phi,...mà cứ phải xâm lược VN?
Với bản chất tàn ác của loài đế quốc, sao Mỹ không dội bom nguyên tử vào Miền Bắc
như đã dội bom Nhật, để bây giờ cứ phải nghe đảng ta huênh hoang 'đánh thắng đế
quốc Mỹ xâm lược'? Kể công, giành công để lấy cớ độc quyền cai trị dân tộc
mình. Nhưng là công hay tội? Ngày nay, công tội đã sáng tỏ rồi. Không ai còn
'ơn Bác, ơn đảng' nữa.
Giá như dân Việt mồ côi, không có 'cha già dân tộc' thì xương máu dân tộc VN
đâu có đổ ra nhiều đến thế. Nhìn vào Nam Hàn, Bắc Triều Tiên để thấy cái 'ưu việt'
của chế độ Bác mang về cho dân Việt, nhìn vào Đông Tây Đức hòa hợp không đổ giọt
máu nào để nhìn rõ tấm lòng 'yêu thương dân tộc', đến độ phung phí máu xương của
nhân dân để giải phóng Miền Nam, nhìn vào thành trì Xô Viết tự sụp đổ để thấy
rõ ý nghĩa 'đúng đắn' của con 'cứu nước' Bác mang về, dân VN sẽ cảm thấy CÔNG
ƠN CHA GIÀ TO LỚN BIẾT BAO NHIÊU. CHẲNG SÔNG SUỐI NÀO CỦA VN RỬA SẠCH NỖI.
CÁI GÌ ĐẾN RỒI PHẢI ĐẾN. Lăng Hồ, Tượng Lê
số phận cũng như nhau!!! Sự lừa đảo không bao giờ bền vững!
bởi: Hoang từ: Japan
01.05.2014 18:18
Thưa ông Leub , không
ai đánh được Cộng Sản , nó sẽ tự chết , và tất nhiên nó đã chết . Cộng sản hiện
tại chỉ là dư danh , đã biến Gen , và tất nhiên nó cũng sẽ chết vì : 無理がある 。
bởi: tháng tư buồn từ: VN
30.04.2014 10:50
Mỹ thua tại VN vì quá
can dự nhiều vào nội bộ của Nam Việt Nam nhưng Mỹ cũng đã kịp rút ra bài học
này để đánh trận đánh lớn hơn VN là Mỹ đã cùng khối phương Tây và Trung cộng
trong suốt hơn 15 năm kể từ khi rút khỏi VN làm tan rã sụp đỗ toàn bộ khối Cộng
sản Đông âu đứng đầu là Liên xô trước đây bằng nhiều cách mà Mỹ đã vạch ra cho
mình và Mỹ đã thắng với giá quá hời trong cuộc chiến này.
bởi: vo danh từ: vo danh
30.04.2014 09:59
30-4 năm nay cảm thấy
buồn vì 0 có tổ chức mít tinh , diễn binh ăn mừng chíến thắng !Tại sao vậy ?
bởi: vodanh
01.05.2014 16:23
1 phần vì muốn lấy lòng
VNCH ( tan du cua My Nguy ) .
bởi: Nhổm từ: Ba Đình
30.04.2014 21:57
Tham nhũng mọi nơi,kinh
tế lụn bại, chóp bu lo dọn đường để dzọt.Quởn đâu lo ăn mừng chiến thắng.
bởi: Ha Minh từ: USA
30.04.2014 09:36
Lời mở đầu tác phẩm Bên
Thắng Cuộc của Huy Đức , người sinh ra và lớn lên cùng trong hàng ngũ Đảng đã
là sự thực cay đắng cho Đảng Cộng Sản Việt Nam. Cũng là nỗi nhục cho những ai
giờ này vẫn khoe khoang "thần thánh" và "vĩ Đại" . Đó là
:"Cuốn sách của tôi bắt đầu từ ngày 30-4-1975 - ngày nhiều người tin là miền
Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi
năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc."
bởi: Hiền
30.04.2014 08:54
Tác giả viết cũng có lý
nhưng nếu chỉ nhìn thực tế cuộc sống hàng ngày ở Sai gòn thì thấy rất rõ ai thắng
, ai thua . Dân Nam đa số là nghèo nàn , kiếm cơm từng bữa . Dân Bắc vào sau 75
là quan cai trị , là nhóm giàu sang , đầy hưởng thụ . Hãy đến những chỗ
"ăn đớp đựoc nhiều nhất của nhà nước " như sân bay TSN, Hải quan,
chính quyền,,,đa số nói toàn giọng Bắc đặc ! những khu đất đắt giá , những nhà
cao cửa rông chiếm đựoc thì gặp toàn là nhà đảng viên , cán bộ nhà nước ! đi gặp
nhóm cùng đinh xã hội , đói rách thì toàn giọng Nam thôi , ra Hà Nội thì thấy
nhóm đấm bóp , mát xa ,phục vụ ,,,gái Nam 90%,,,,,
bởi: Hoang từ: Japan
30.04.2014 07:46
Trước năm 1975 . khi Tướng
độc nhãn Mósedazan của Do thái ghé thăm miền Nam VN . Khi đang trên máy bay ,
nhìn xuống thấy núi đồi trùng điệp của miền nam VN , ông ngao ngán nói với mấy
tùy viên ngồi kề cận : Miền Nam chắc chắn sẽ thua Việt Cộng ... rồi Ông ta tự
trả lời tiếp : Nhưng không sao ? muốn thắng Cộng sản thì thì cứ để cho họ thắng
trước ...
bởi: tu do từ: uc chau
30.04.2014 07:16
Dung 39 nam VC cuong
chiem MN va cai goi la thong nhat toan coi VN,cho du cuoc chien nay da tan ,thu
hoi DCSVN da lam duoc gi cho dat nuoc ? sau 39 nam VC dat thanh tich { nhieu }
ai cung biet ro . nhieu nguoi bo nuoc ra di,nhieu phu nu lay chong DL-HQ.nhieu
gia dinh doi kho ,nhieu gia dinh bi VC chiem dat,tich thu nha cua,nhieu di
diem,nhieu quan bia om,nhieu tu nhan bi giam cam trong nha tu che do VC la
nhieu nhat .noi chung con so nhieu khong the nao dien ta het trong 39 nam cam
quyen cua DCSVN thoi nat va man ro,khong co che do nao ma hen voi giac ac voi
dan DCSVN nen dep bo di,cho nguoi dan duoc am no che do da nguyen dat nuoc moi
phu cuong duoc.
bởi: huemai từ: usa
30.04.2014 16:32
Đúng là nói phét, nói
láo, không ngượng miệng, nói ra là biết chưa bao giờ sống ở miền Nam dưới thời
VNCH. Tham nhũng, thối nát, và độc tài của bọn CSVN chỉ thua có Bắc Triều Tiên
mà thôi. Chưa bao giờ dân VN vô liêm sỉ, không có lòng tự trọng, bị cả thế giới
khinh bỉ, không biết nhục mà còn lên giọng phê bình, nhận xét.
bởi: Hữu Danh từ: Bình Định
02.05.2014 05:18
'Ở đâu cũng có anh
hùng, ở đâu cũng có kẻ khùng người điên'.
Thối nát tham nhũng ở đâu cũng có, chế độ nào cũng có. Quan trọng là chế độ đó
có nền tảng đúng đắn để hạn chế nó hay 'phát huy' nó mà thôi. Vấn nạn đó chỉ bị
kềm hãm trong xã hội dân chủ tự do, quyền lực thuộc về nhân dân thực sự, đó là
chế độ dân chủ đa đảng đã và đang thịnh hành trên toàn thế giới văn minh. Còn độc
tài, độc đảng là mãnh đất màu mỡ cho loại tệ nạn này.
Mỹ bỏ Miền Nam do quyền định đoạt của nhân dân Mỹ trước suy thoái kinh tế nước
Mỹ. Đó là quyền lực tối cao của nhân dân Mỹ mà không một đảng nào ở Mỹ dám cưỡng
lại.
Khi nào nhân dân VN có quyền này? Khi đó VN ở chế độ nào?
bởi: vodanh
02.05.2014 01:02
Nói hơi quá đáng ,nhưng
có` chút gì đó khiến thế giới ngày càng xa lánh VN mình .Dân đen có cảm thấy
đúng như vậy 0 ?Mình đã sinh ra và lớn lên dưới thời VNCH . VNCH đã cho mình 1
cuộc sống ấm no , hạnh phúc .VNCH muôn năm !
bởi: Dan Den từ: Saigon
01.05.2014 04:25
Nếu chế độ VNCH thật sự
tự do, dân chủ, độc lập, các tướng lĩnh trong sạch kg tham nhũng, ăn chận đồ
quân tiếp vụ, buôn lậu,... thì Mỹ đã kg từ bỏ MN và MN đã không rơi vào tay CS.
Cho nên các bạn cứ ca ngợi thời VNCH như thiên đường thì dân đen tui nghi ngờ lắm.
Nếu bạn nói dân VN "vô liêm sỉ, không có lòng tự trọng, bị cả thế giới
khinh bỉ..." thì xem lại à nghen. Bạn đánh đồng như vậy là bạn nói luôn cả
bạn trong đó hay là bạn chỉ là dân tha hương vô tổ quốc?
bởi: AQ từ: CH Séc
30.04.2014 03:57
“Quốc gia đã thua để thắng
và Cộng sản đã thắng để thua”
Bài viết hay quá là hay.Tôi sẽ phải sống đến ngày Thiện Ý viết bài :"Dân
chủ tất thắng độc tài".
bởi: việt từ: Sài gòn
30.04.2014 03:47
Tác giả nói ko đúng về
lịch sử rồi. Cuộc chiến Việt Nam kéo dài tới 20 năm cơ bản do sự tham chiến trực
tiếp của lính Mỹ, còn nếu chỉ đơn thuần là cuộc nội chiến thì chính quyền VN CH
có lẽ chỉ tồn tại được vài năm. Cụ thể sau khi Mỹ rút quân được 2 năm mà VN CH
đã phải đầu hàng. Theo tôi lý do căn bản cho sự thất bại là sĩ quan và binh
lính VN CH tuy đông đảo và được trang bị hiện đại nhưng phần lớn là những là kẻ
hèn nhát, thiếu lý tưởng nên khi gặp an nguy chưa đánh đã bỏ chạy. Còn người hầu
hết lính Bắc Việt họ có dũng khí và lý tưởng dõ dàng, chẳng phải thời cộng sản
mới có mà đã có từ cả ngàn năm nay rồi. Họ sẵn sàng chịu khổ cực thậm chí hi
sinh tính mạng của mình vì những gì họ tin tưởng. Còn thực tế hiện nay dân Việt
Nam chẳng mấy còn ai còn tin vào lý tưởng Cộng Sản. Những người vào Đảng CS giờ
là để tranh thủ làm đẹp hồ sơ để thăng chức và dễ kiếm tiền hơn. Việt Nam từ
lâu ko còn là nước cộng sản mà là đã biến đổi thành một nước tư bản độc tài, với
bộ máy chính quyền quan liêu tham nhũng.
bởi: huynguyen từ: usa
30.04.2014 13:22
Ông bạn Việt ,ông có thấy
quân đội "nhân dân anh dũng" nhưng lại đi xích chân lính và xe tăng
T54 hay là súng phòng không 12 ly,nói láo như Hồ chí Minh .
bởi: Kinh Hãi. từ: Cambodia
30.04.2014 09:30
Có gì hay khi Quân đội
CS được khối Cs tăng viện trợ quân sự hơn 3 lần sau 1973, bên Quân đội VNCH bị
cắt sạch viện trợ! Thằng béo đánh thắng thằng ốm đói có gì hay!!!
Mấy Liệt sĩ VC đã nằm xuống là do bị ai giết, chứ lính VNCH hèn nhát đâu có gây
tí thương tích nào cho VC . . .
Bây giờ hãy nhìn xem cách hành xử của Công An CS (là những người được tuyển chọn
rất kỹ về lý lịch để phục vụ CS) thì thấy CS có phải là luôn khống chế người
dân không (Nhưng họ luôn dùng tấm bình phong vẽ chữ Nhân dân để che)
bởi: Phan Bảo Lâm từ: TpHCM
30.04.2014 03:46
Quốc gia ? Mấy ông VNCH
làm gì có quốc gia mà thuyết "quốc gia" với thiên hạ. Thử đi hỏi mấy
người Nam-Bắc Hàn xem, dù ở Nam hay Bắc họ đều nói chỉ có 1 quốc gia Triều Tiên
duy nhất hiện đang tạm thời bị chia cắt, không có ai công nhận Nam (hoặc Bắc
Hàn) là 1 quốc gia hợp pháp hay độc lập. Còn mấy ông VNCH thì khác. Chỉ có VNCH
mới là "quốc gia" còn Bắc VN không phải là 1 phần của VN mà được xem
như "ngoại quốc". Tinh thần quốc gia dân tộc không có, chính nghĩa
không có thì lấy cái gì mà tranh thắng thua.
Nếu CS không làm chiến tranh thống nhất thì có lẽ giờ này VN còn tệ hơn cả 2 miền
Triều Tiên với Bắc Kỳ là thuộc địa của Pháp, Trung Kỳ là xứ do Pháp bảo hộ và
Nam Kỳ là xứ tự trị, lấy cái gì mà phê phán "độc tài" với lại
"dân chủ". Công lao của CS dân tộc ghi nhận. Còn sau đó, tham nhũng,
độc tài hay gì gì đó mà tiêu vong là chuyện đương nhiên, chả có cái gì vĩnh cửu.
Không phải ai tham gia vào chiến tranh thống nhất cũng là CS. Nếu ngày xưa các
chú VNCH cũng chơi trò thống nhất ấy (mà không cần phải theo tư tưởng CS hay
Marx Lenin gì đấy) thì chưa chắc đã thua. Anh có lý, có chính nghĩa, tự khắc là
người ta sẽ theo anh, tham gia cùng với anh. Nhưng mà anh không cần lý, không cần
chính nghĩa, chỉ cần "mình anh oai phong 1 góc trời" thì ai theo anh
được, thua là phải, kêu ca gì nữa. Cho dù CS không chiếm miền Nam, với cái tư
tưởng "quốc gia" ấy, nói xin lỗi, miền Nam cũng không so nổi với Nam
Hàn.
Điển hình là xa lộ "Đại Hàn" do ai xây ? Sao mấy ông VNCH không xây ?
Thời đó, thằng Hàn Quốc đã bắt đầu lo đi học công nghệ mà làm giàu cho nước nó.
VNCH có công nghệ gì ? 1 cái nhà máy cơ khí chế tạo cũng không có. Mọi thứ từ a
đến z đều nhập khẩu. Mọi máy móc cơ khí đơn giản đều do "Hồng Kông bên
hông Chợ Lớn" sản xuất. VNCH mà làm được cái gì thì cũng có cái để tự hào.
Chả làm được gì cả, mọi thứ đều nhập khẩu nguyên con và đóng hộp tại chỗ. CS
chiếm miền Nam xong thì mấy cái nhà máy ấy cũng xong luôn, không nhập khẩu được
lấy gì mà đóng hộp.
Các ông VNCH cũng chả có tư cách gì mà bàn đến dân chủ. Thời đó, Mỹ và phương
Tây vẫn cho đảng CS hoạt động hợp pháp, vẫn cho đảng CS vận động tranh cử. Cái
tổ chức HMR ưa phê phán VN độc tài hiện nay chính là 1 phần của ĐCS Mỹ ngày
xưa. Còn các ông VNCH thì bắn giết CS vì cái lý do thống nhất đất nước của họ
không phù hợp với thuyết "quốc gia" của các vị, vì các vị sợ tranh cử
phổ thông không thắng cử được. Bản thân các vị độc tài còn phê phán CS độc tài.
Chết cười.
Tóm lại là, anh thua là bởi vì anh không có chính nghĩa. Đơn giản thế thôi. Cho
nên, cái thuyết chống Cộng của anh không phải vì ý thức hệ gì đó mà vì cái sự
"vinh thân phì gia" của chính anh. Anh và CS là cùng 1 loại người
"được làm vua thua làm giặc". Không may cho anh và may mắn cho người
VN nói chung là anh không phải là kẻ thắng. Anh mà là kẻ thắng thì VN bây giờ
chắc là ....3 quốc gia khác nhau có văn hóa và ngôn ngữ giống nhau.
bởi: Kiếm Khách Qua Đường từ: Việt Nam
02.05.2014 19:17
Nhà văn Miền Bắc Tô
Hoài: ” Cái động lực gây nên cuộc chiến đó chính là chủ nghĩa cộng sản: “Đấy
chính là một TÀ GIÁO ĐẠI BỊP nhất trong lịch SỬ LOÀI NGƯỜI mà những tên lãnh tụ
tối cao của chúng dựa vào đó để gây chiến tranh nồi da xáo thịt, để tiến hành
âm mưu hiểm độc tiêu diệt mọi lòng tin khác, mọi nhận thức, mọi tình cảm, mọi
tình yêu, kể cả lòng yêu nước của con người”.
bởi: Phan Bố Lếu từ: Saigon, Vietnam
01.05.2014 19:09
Ngoài bắt ốc hái rau,
mò tôm bắt cá ra, Vn chẳng có quái gì để xuất khẩu cả. 39 năm nay Vn có công
nghệ gì vậy trời? Nếu có thì cũng chỉ là nhà phân..... phối!!!
bởi: Vô danh
30.04.2014 23:00
Chính nghĩa với dân tộc
ghi ơn gì mà gửi thư cảm ơn TQ đã giúp BV chiếm và giữ Hoàng Sa giúp cho BV?? Rồi
im miệng không một lời phản kháng để TQ công khai thực thi chủ quyền trên HS
trong ngót 4 thập niên???
bởi: Thanh từ: USA
30.04.2014 17:40
To quoc tren het.dep Bo
y Thuc he qua mot Ben ,boi vi khong may cho Viet Nam la Ben thang cuoc nhung
Lai mang mot y Thuc he sai lam da dan dat dat nuoc toi tinh trang mat dan dat
va bien Dao he thong chinh quyen Tham nhung ,dat nuoc tut hau kho phat trien di
Len.cho du tam co thanh nhung tri khong sang thi cung gay tai Hoa cho dat nuoc
.bat cu ai chinh the hay chinh quyen nao biet dan dat dat nuoc di Len dung
huong va giu gin toan ven lanh tho cua Cha ong de Lai thi do moi la nguoi Yeu
nuoc .
bởi: Xã Hội Cướp Nhà từ: Canada
30.04.2014 15:37
@ Phan Bảo Lâm. Ông
không thể đem 1 xã hội thời xưa, thời chiến tranh để so sánh.
"Thời đó, thằng Hàn Quốc đã bắt đầu
lo đi học công nghệ mà làm giàu cho nước nó. VNCH có công nghệ gì ?"
Thời đó (1975) tới giờ thằng Việt cộng
(VC) lo ăn cướp làm giàu cho cá nhân, cho gia đình nó. Hòa bình 39 năm nay VC học
được công nghệ gì? VC có công nghệ gì? Ông làm ơn chỉ cho tôi coi thử? Có hàng
nào của Vn làm chủ và sản xuất tại Vn là kỷ thuật cao không? Tôi chưa thấy!
Công nghệ của Vn, kỷ thuật của Vn, kỷ sư
XHCN Vn xây được chiếc cầu Chu Va với tiền viện trợ của Đan Mạch!!!
Ở Vn có bao nhiêu người dùng điện thoại di động? Có bao nhiêu người dùng xe gắn
máy hai bánh? Sao không thấy Vn tự sản xuất mà phải nhập từ A đến Z vậy?
Hình ở Vn có một công
ty rất nổi tiếng thế giới và công nghệ cũng rất cao đó là công ty Vinashin,
Vinalines gì đó có phải không ông PBL ạ?????????
South China Sea nói rất chính xác "Vn sản xuất được chiếc xe đạp với đồ phụ
tùng ngoại quốc". Không biết người XHCN Vn nhột không? Có tự ái dân tộc
không?
Trả lời
bởi: Nguoi Viet Goc Canada từ: Xu Lanh
Tinh Nong
30.04.2014 15:04
Nhin thuc tai sau 39 nam di nhé! Nhin de
biet con CSVN thi VN se di ve dau? Nhin lai 1975 de so sanh hai mien Nam Bac..
Nhin vao 2014 toan ca lanh dao VN phai le let di khap the gioi de xin xo vien
tro y te, xay cau, xay duong, kinh te VN dang trong tinh trang no ngap dau.
Lanh dao, chinh quyen VN moi nhung cong ty tu ban vao de boc lot suc lao dong
cua dan VN. CSVN ra lenh cho nhung con do cuong chiem nha, dat, ruong vuon cua
dan ngheo. Tham nhung tran lan trong noi bo chinh phu, tu cap tren xuong cap
duoi, an tu cai non coi , an luon ca doi dep rau, nao la xuat khau lao dong,
nao la di diem, bia ôm, nghien nghap, co giao va lu tre hoc sinh phai chui vao
tui nylon vuot suoi, vuot song thi phai du day.
Nhan quyen, tu do, doc lap chua he xay ra o VN.
CSVN can phai giai the , xoa bo che do thi may ra VN van con la con Rong chau
Tien mot nuoc co 4,5 ngan nam van hien.
Trả lời
bởi: Lê Bảo Trúc từ: Sài Gòn
30.04.2014 09:03
CHÍNH NGHĨA là Gì Nhỉ :
Là 32 năm làm Thủ Tuớng để Bán Nuớc cho Khách Trú ? Văn Bản còn đó ! Không Sai
1 chút nào....Rồi Bô Xịt Tây Nguyên....Bình Duơng Anh "Dũng"...Cuỡng
Chế, Bóc Lột Dân.Chính Nghĩa như thế đó chăng?...VNCH Không Chính Nghiã mà lại
luôn giữ nuớc. Hằng Năm luôn tổ chức Lễ TUỞNG NIỆM vua Hùng, Quang Trung, Hai
Bà Trưng, Triệu để Con Cháu luôn GHI NHỚ TIỀN NHÂN: Dựng,Giữ Nuớc,,,Còn Chính
Nghĩa sao Lại CẤM Dân Tuởng Niệm..? Thế đó Cái Nhà là Nhà Của Ta, Công Khó Ông Cha
Lập Ra...Đồng, Dũng....Xé Nát Nhà Ta là CHÍNH NGỦ ? Nguỵ nhưng không bao giờ BIỆN
Nhờ vậy mới có câu 8 chữ của P.Duy: TÔI YÊU TIẾNG NUỚC TÔI (KHÔNG CHỦ NGHĨA VÔ
THẦN), TỪ KHI MỚI CHÀO ĐỜI.....! Ta Thua vì quá Nhân Bản không Tàn Ác, Bất Nhân
như kẻ Đầu Não còn để Vợ cho tên Vô Học Hiếp..
bởi: Nguyễn Ba Tư từ: Thành Phố Hồ Chí
Minh
29.04.2014 23:41
Toàn là những lời lẽ phản
nước , hài dân. Dân đang sống trong không khí hòa bình, có ở nơi đâu trên thế gới
an toàn hơn ở Việt Nam???Coi chừng cuối đời muốn về đất tổ không về được đó.
bởi: huy nguyen từ: usa
30.04.2014 18:26
Có thật là dân
đang sống trong hòa
bình?,thằng giặc tầu cộng đang nuốt dần từng mảnh giang sơn của tổ tiên ,những
người ngư phủ VN bị tầu cộng ăn cướp ,tại sao không một ai trong đảng" cs
quang vinh "và bọn lãnh đạo hiện nay dám chống đối ,chỉ dám nói lá tầu lạ
???Ông Tư à ,tôi rất là nhục khi làm người VN XHCN nhưng rất là hãnh diện khi
xưng là công dân của nước VNCH
bởi: Vô Danh từ: Saigon
02.05.2014 23:43
Bây giờ mà là công dân
nước VNCH thì Mỹ và các nước họ gọi là "Refugee" đó bạn. Còn bạn có
thẻ xanh thì là US citizen, gốc V chứ chẳng còn là VNCH. Có gì vinh quang đâu
mà còn khoe hả?
bởi: Vo Danh từ: little Saigon
02.05.2014 07:54
Thi bay gio ban da duoc
lam cong Dan VNCH o Little Saigon do thui. Ban da toai nguyen roi con gi.
Trả lời
bởi: Phung Ng từ: US
30.04.2014 16:27
Đúng quá! Chả có đâu an
toàn bằng VNcs. Lý do VNcs có dân phòng và chó nghiệp vụ!
bởi: tranthaibinh từ: vn
29.04.2014 23:32
Giờ này còn lý luận chủ nghĩa CS và QG là quá lạc hậu ...các lý thuyết gia đăt
ra một chủ nghĩa để làm gì ? ... che đậy tham vọng bành trướng kinh tế mà thôi
...chỉ vì quyền lợi kinh tế mà đánh mất nhân tính .kinh doanh trên máu và nước
mắt nhân hoại ...Vì chủ nghĩa DUY LỢI của cá nhân và tập thể các ông dựng CHỦ
NGHĨA để che mờ lương tâm mình và nhân loại mà thôi ...hảy trở về với chính
mình ...thật thà và lăng lẻ nghe lại tiếng nói của Lương tâm ...chúng ta hiểu
đúng và trọn vẹn hơn hai chữ NHÂN QUYỀN ...tự động các chủ thuyết nguy biện che
mờ nhân tính sẽ tan rả và rớt ngay chiếc mặt nạ giả tạo chủ nghĩa
bởi: Noi That từ: Canada
30.04.2014 15:43
Đúng vậy, không chủ
nghĩa nào tốt cả. Không đảng phái nào thực sự tốt cả. Đả là đảng
phái thì đảng phải bảo đảm quyền lợi cho đảng viên đó. Sớm muộn gì
thì những màn củ đấu đá tranh giành lại tiếp tục xảy ra.
Xã hội chỉ có công bằng khi dùng công
cụ Pháp luật và vô đảng phái.Chỉ có một chủ nghĩa duy nhất tốt
đẹp nhất là " Chủ nghĩa Lương Tâm" không ai mà không biết
việc làm của mình là đúng hay sai. Chỉ mình không thắng được chính
mình mà thôi.
bởi: Cà phê đắng từ: Vỉa hè
29.04.2014 23:18
Theo tôi ngày 30 tháng
4 cách đây 39 năm sẽ là ngày Đại Hội toàn quốc nếu, và chỉ nếu chính quyền CS
không Cao Ngạo, Phách Lối, biết Đoàn Kết toàn Dân, xoá bỏ Hận thù khi quân dân
miền Nam chấp nhận buông súng đầu hàng Để cùng nhau xây dựng lại Mẹ Việt
Nam..Nhưng Hỡi Ôi..cả trăm ngàn nguời Học tập cải tạo, Đi kinh tế mới, nhà cửa,
tài sản bị tịch biên...Khủng khiếp nhất là cả triệu nguời Hi sinh tất cả kể cả
mạng sống Ra Đi mà nhà nuớc chẳng chút động lòng ! Nay lại kêu gọi KHÚC RUỘT
NGÀN DẶM...Giúp Nuớc...Mỉa Mai thay Gần 40 năm trôi qua, Cuỡng Chế, tịch thu
ngày càng nhiều...Cán bộ và con cháu cán bộ càng giàu càng làm nhục quốc thể
(Nhật, Thuỵ Điển. Nam Phi). Nơi nào các ông bà LỚN đến đều để lại Tiếng Thơm cả...Cay
Đắng..vô vàn... Ngày 30/4 có lẽ còn lâu lắm dân Việt mới QUÊN
bởi: Tom từ: Sài gòn
29.04.2014 23:17
Chiến tranh " quốc
cộng", " nội chiến"... là sản phẩm của mấy ông VNCH bị thua rồi
nay mới nghĩ ra cho đỡ ... hận.
Nội chiến khỉ gió gì mà có hơn nửa triệu quân Mỹ, Hàn, Phi, Thái, Úc, Đài, Tân
tây lan ... ở Miền nam Việt nam trực tiếp tham chiến . Thử hỏi với số quân chiếm
đóng như vậy chính quyền VNCH lúc đó có độc lập hay không.
Miền Bắc lúc đó họ nói rõ là chiến đấu để thống nhất đất nước chứ không "
quốc cộng" gì cả. Và kết quả là nay đất nước đã thống nhất, ai cũng có thể
đi nam về bắc ...chẳng lẽ không " sướng" hơn hay sao ?
bởi: tran van từ: sai gon vn
29.04.2014 22:37
tôi là lớp trẻ người đời
trước gọi là bọn hậu sinh ? xin có chút suy nghĩ rằng cộng sản hay tư bản chỉ
là cái tên gọi của các nhóm lợi ích mà thôi ? ai thích thì theo để hưởng quyền
lợi mà mỗi bên ban phát cho họ ? thời nay là thời@ cái giá trị cuộc sống không
còn là thắng thua được mất theo sự lý giải của các bên như thời chiến tranh lạnh
nữa ? nó vô bổ không có giá trị với nhân loại thời nay ? nếu ai đó nghe ,chạy
theo những sự lừa mỵ của cả 2 phía chỉ là chạy theo sự chết chóc mà thôi ?
bởi: Le Quang từ: Da Nang, Vietnam
01.05.2014 01:21
ý kiến của Phan Bảo Lầm
đọc nghe giống mấy chính trị viên cộng sản quá.
Giải phóng đã 39 năm mà cộng sản làm được
cái gì? Toàn là đi xin xỏ các nước tư bản viện trợ cả, tham nhũng tràn lan từ lớn
tới bé, bao che nhau,.... sản xuất kinh tế thì ngày càng lệ thuộc vào nước
ngoài, nhất là Tàu dù là đang hưởng thái bình. Chính trị thì răm rắp theo Nga,
với Tàu , theo lệnh anh lớn điều khiển. Lãnh thổ Hoàng Sa mất năm 1974, đã
không phản đối hay chi viện miền nam đánh trả, mà lại im lặng phục tùng thằng
Tàu xâm lược là sao?
15.
Vấn đề hòa giải và hòa hợp dân tộc tại Việt Nam
09/05/2014
·
Thiện Ý
Hằng năm biến cố 30-4-1975 thường được người Việt Quốc gia tưởng
niệm như một ngày “Quốc hận”. Trong khi đảng và nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam
thường tổ chức kỷ niệm như một ngày “Đại thắng Mùa Xuân”.
Thế nhưng năm nay nếu ở hải ngoại vẫn tổ chức ngày “Quốc hận”
như mọi năm, thì trong nước đã có sự khác thường: khác với mọi năm trước đây,
đã không tổ chức rầm rộ, dưới nhiều hình thức để ăn mừng 30-4-1975 trên cả nước,
đồng thời lại làm ngơ cho các cuộc tụ tập đông người, nơi thì tổ chức lễ tưởng
niệm các tướng lãnh VNCH đã tuẫn tiết trước hay trong ngày 30-4-1975; nơi khác
thì tổ chức vinh danh những thương phế bình VNCH qui tụ hàng trăm người. Đặc biệt
nhất là đã không đàn áp dân oan biểu tình trước Lãnh sự quán Hoa Kỳ ở Sài Gòn
vào dịp 30-4, với các khẩu hiệu minh thị chống đảng và chế độ cộng sản hiện nay
và coi ngày 30-4-1975 là ngày “Uất hận của nhân dân Miền Nam, của dân tộc Việt
Nam”, ngày mà sau đó họ đã ‘mất tài sản, đất đai và mất tự do, dân chủ và nhân
quyền…”
Mặt khác,Thứ trưởng Ngoại giao Việt Nam Nguyễn Thanh Sơn, đặc trách về người Việt
Nam ở nước ngoài, cũng đã có những hoạt động tiếp xúc với một số người Việt có
tiếng chống cộng ở hải ngoại và mời gọi “kiều bào” về nước đi thăm hải đảo Trường
Sa, viếng nghĩa trang quân đội Biên Hòa, nơi chôn cất của hàng chục ngàn tử sĩ
quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến tranh Quốc - Cộng vừa
qua.
Khi nhận định về các hiện tượng không bình thường và việc làm của viên Thứ trưởng
đặc trách về người Việt ở nước ngoài vừa nêu, có người cho đó là dấu hiệu phía
Việt Nam muốn tạo tiền đề cho “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”.Thế nhưng về phía
Việt Quốc đó đây vẫn vang lên tiếng nói quyết liệt chống “Hòa giải và hòa hợp
dân tộc”.
Để thấy rõ thực chất và thực tế của vấn đề “Hòa giải và hòa hợp
dân tộc”, chúng tôi xin lần lượt trình bầy:
- Vì sao hòa giải và
hòa hợp dân tộc đã không thành tựu tại Việt Nam?
- Phương cách nào có thể
bảo đảm cho hòa giải và hòa hợp dân tộc thành tựu tại Việt Nam?
Vì sao hòa giải và hòa hợp không thành công tại Việt Nam?
Vấn đề hòa giải và hợp dân tộc đã được nêu ra từ lâu, nhưng cho đến nay vẫn
chưa thành tựu ở Việt Nam, dù đó là ước muốn chung của bất cứ người Việt Nam
yêu nước nào. Vậy vì sao hòa giải và hòa hợp dân tộc chưa thành tựu tại Việt
Nam?
Theo nhận định của chúng tôi, nguyên nhân chủ yếu là sự bất đồng về phương thức
thực hiện “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” giữa khối người Việt quốc gia chống cộng
với đảng và nhà cầm quyền hiện nay tại Việt Nam và sự thiếu tin tưởng vào thực
tâm và thiện chí muốn hòa giải của các bên.
Thật vậy, để thấy được sự bất đồng vừa nêu, trước hết phải hiểu ý nghĩa chung
và ý nghĩa riêng của cụm từ “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”.
Về ý nghĩa chung: hoà giải là giải quyết mâu thuẫn một cách hoà bình để đi đến
sự hợp nhất trong hoà bình. Nếu mâu thuẫn ấy là mâu thuẫn trong lòng một dân tộc,
thì hoà giải và hoà hợp dân tộc đòi hỏi mâu thuẫn ấy phải được giải quyết một
cách hoà bình để đi đến sự hoà hợp dân tộc trong hoà bình.
Từ ý nghĩa chung, đi vào ý nghĩa riêng của hoà giải và hoà hợp dân tộc tại Việt
Nam: Đó là giải quyết một cách hoà bình mâu thuẫn phát sinh từ cuộc nội chiến Ý
thức hệ Quốc - Cộng tại Việt Nam và tồn tại trong lòng dân tộc việt Nam cho đến
hôm nay, để đi đến hoà hợp dân tộc.
Trong ý nghĩa riêng này cũng cần được hiểu theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp của cụm
từ “hoà giải và hoà hợp dân tộc”. Theo nghĩa rộng là giải quyết hoà bình mâu
thuẫn trong lòng dân tộc giữa những người Việt Nam theo ý thức hệ quốc gia và
những người Việt Nam theo ý thức hệ cộng sản. Theo nghĩa hẹp là giải quyết hoà
bình mâu thuẫn trong lòng dân tộc giữa hàng ngũ lãnh đạo trong cuộc chiến tranh
Quốc - Cộng vừa qua (1954-1975) và cho đến hôm nay.
Theo nhận định của chúng tôi, đã từ lâu chứ không phải đợi đến bây giờ 39 năm
sau ngày 30-4-1975 chấm dứt cuộc chiến tranh Quốc - Cộng tại Việt Nam, nghĩa rộng
của cụm từ “hoà giải và hoà hợp dân tộc” không còn giá trị thực tế. Vì thực tế
nhân dân hai Miền Bắc Nam đã tự giác “hòa giải và hòa hợp” từ lâu sau khi tự
hoá giải mâu thuẫn một cách hoà bình bằng chính thực tiễn cuộc sống sinh động
đã giúp tất cả có chung nhận thức về thực chất của cuộc chiến tranh Quốc - Cộng
hôm qua (1954-1975) chỉ là một cuộc chiến do ngoại bang thực hiện, thông qua những
chính quyền công cụ bản xứ, xô đẩy nhân dân hai miền Bắc - Nam vào một cuộc chiến
tranh cốt nhục tương tàn, bằng những chiêu bài lừa mị, đã tàn phá đất nước,
phân hoá dân tộc, để lại di hại nghiêm trọng, toàn diện và lâu dài cho đất nước.
Như vậy thực tế nay chỉ còn tồn tại trong lòng dân tộc ý nghĩa hẹp của cụm từ
“Hoà giải và hoà hợp dân tộc”. Nghĩa là chỉ còn tồn tại mâu thuẫn trong hàng
ngũ lãnh đạo dân tộc thuộc hai phe Quốc - Cộng. Thế nhưng hòa giải và hòa hợp
dân tộc vẫn chưa thực hiện được tại Việt Nam vì các nhà lãnh đạo hai phe Việt
Quốc và Việt Nam vẫn chưa thống nhất được phương cách hòa giải để đi đến hòa hợp
dân tộc một cách hòa bình.
Về phía Việt Nam thì cho đến nay vẫn đã không chính thức đưa ra chủ trương,
chính sách và lịch trình cụ thể nào để thực hiện “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”.
Trên thực tế bao lâu nay, ở thời điểm này hay thời điểm khác, Việt Nam vẫn chỉ
đơn phương kêu gọi người Việt quốc gia hãy quên quá khứ, quên hận thù, đừng chống
cộng nữa, mà hãy hợp tác toàn diện, vô điều kiện với đảng và nhà cầm quyền
trong chế độ độc tài toàn trị cộng sản hiện nay, để xây dựng phát triển đất nước.
Nghĩa là không có hòa giải (giải quyết những mâu thẫn căn bản một cách
hòa bình) mà chỉ muốn có hòa hợp.
Trong khi phía Việt Quốc thì muốn thực hiện “hòa giải và hòa hợp dân tộc” theo
đúng ý nghĩa chân chính của cụm từ này. Nghĩa là hai bên phải bằng cách nào đó,
cùng ngồi lại với nhau để hóa giải mâu thuẫn căn bản về lãnh đạo dân tộc. Đó là
mâu thuẫn giữa những người cộng sản lãnh đạo dân tộc theo con đường độc tài
toàn trị, độc đảng độc quyền thống trị, với những người quốc gia lãnh đạo dân tộc
theo con đường dân chủ pháp trị, đa nguyên đa đảng. Đây chính là mâu thuẫn căn
bản giữa Việt Quốc và Việt Nam và là nguyên nhân cơ bản làm phân hoá dân tộc.
Do đó “hoà giải và hoà hợp dân tộc” chính là giải quyết dứt khoát mâu thuẫn này
một cách hoà bình để đi đến hoà hợp dân tộc toàn diện.
Tựu chung hòa giải và hòa hợp dân tộc đến nay chưa thành tựu, dù đó là ước muốn
chung của bất cứ người Việt Nam yêu nước nào, là vì vai trò chủ động công cuộc
hòa giải và hòa hợp là phía Việt Nam đã sử dụng phương cách hòa giải và hòa hợp
dân tộc không đúng với ý nghĩa chân chính của cụm từ này.
Chính vì vậy mà phía Việt Quốc đã không tin tưởng phía Việt Nam có thực tâm và
thiện chí muốn hòa giải và hòa hợp dân tộc, nên thực tế đã quyết liệt chống đối
điều mà họ gọi là “hòa giải và hòa hợp một chiều của Việt Nam”, hoặc coi đó chỉ
là ngụy trang cho chủ trương “chiêu hồi Việt Quốc của Việt Nam”. Chủ trương này
chỉ muốn khơi động tình tự dân tộc để kêu gọi người Việt quốc gia hãy quên quá
khứ, quên hận thù, thôi chống cộng cùng hợp tác với Việt Nam xây dựng và phát
triển đất nước vẫn trong khung cảnh chế độ độc tài toàn trị cộng sản vốn là mâu
thuẫn cơ bản.
Nhưng chủ trương này đã bị cự tuyệt vì mục tiêu tối hậu của Việt
Quốc đấu tranh trong nhiều thập niên qua vẫn là nhằm thay thế chế độc độc tài
toàn trị bằng một chế độ dân chủ pháp trị. Đây là một mâu thuẫn cơ bản đã đưa đến
cuộc nội chiến ý thức hệ tại Việt Nam và là một mâu thuẫn đối kháng (một mất
một còn) giữa Việt Quốc và Việt Nam. Vì vậy “hòa giải và hòa hợp dân tộc”
sở dĩ bao lâu nay chưa thành tựu là vì mâu thuẫn đối kháng này vẫn tồn tại. Do
đó nhiều người Việt Nam tin tưởng rằng, một khi mâu thuẫn đối kháng trên được
giải quyết dứt điểm, thỏa đáng,“hòa giải và hòa hợp dân tộc” thực sự sẽ đến
ngay.
Phương cách nào để hòa giải và hòa hợp dân tộc có thể thành tựu tại Việt
Nam?
Vậy thì phương cách nào để hòa giải và hòa hợp dân tộc có thể thành tựu tại Việt
Nam?
Theo nhận định của chúng tôi có hai phương cách thực hiện “Hòa giải và hòa hợp
dân tộc” là song phương hòa giải và đơn phương hóa giải mâu thuẫn căn bản để đi
đến hòa hợp dân tộc.
1. Phương cách song phương hòa giải mâu
thuẫn để đi đến hòa hợp dân tộc. Theo phương cách này, đại diện hai bên Việt
Nam và Việt Quốc ngồi lại với nhau để cùng giải quyết mâu thuẫn căn bản.
Trên thực tế trước đây đã có nhiều đề nghị, song đã không được quan tâm vì cả
hai bên Việt Nam cũng như Việt Quốc đều chưa có thực tâm, không tin tưởng vào
thiện chí của nhau, nội bộ còn nhiều bất đồng, hai bên chưa thống nhất về phương
cách nên không thể thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc theo đúng ý nghĩa chân
chính của cụm từ này.(Như chúng tôi đã trình bầy ở trên).
Đến nay, thực tế cho thấy phương cách này vẫn không thể thực hiện được, ngay cả
trường hợp phía Việt Nam có chính thức đưa ra chủ trương chính sách hòa giải và
hòa hợp dân tộc, với lịch trình và các bước thực hiện cụ thể. Bởi phía Việt Quốc
vẫn khó chấp nhận được vì hai trở lực nội bộ không thể vượt qua: một là đa số
Việt Quốc vẫn không tin vào thực tâm hòa giải và hòa hợp dân tộc của Việt Nam
do quá khứ có nhiều thất tín mà thất tín sau cùng là việc cưỡng chiếm Miền Nam
(30-4-1975), vi phạm Hiệp Định Paris ngày 27-1-1973, trong đó có đề cập đến việc
thành lập “chính phủ hòa giải và hòa hợp dân tộc” gồm ba thành phần. Hai là
trong tình trạng phân tán đa đầu về tổ chức của Việt Quốc, sự bất đồng về tư
cách đại diện cho Việt Quốc để tham dự hòa giải và hòa hợp dân tộc với Việt Nam
là một thực tế khó vượt qua.
Phương cách này cá nhân chúng tôi đã thử đưa ra trong “Giải Pháp Toàn Cuộc Cho
Vấn Đề Tương Lai Dân Tộc Việt Nam” vào Tháng 4-1995, khi mà đa số các nhà lãnh
đạo hàng đầu của cuộc chiến tranh Quốc-Cộng còn sống, tư cách đại diện có thể dễ
dàng được đồng thuận hơn.
Theo giải pháp này, chúng tôi đề nghị các nhà lãnh đạo Việt Nam và Việt Quốc
cùng nhau thực hiện tiến trình hòa giải qua “Ba bước đến nền dân chủ nhất
nguyên dân tộc”:
Bước một: Triệu tập “Hội Nghị Hóa Giải Mâu Thuẫn Về Lãnh Đạo Dân Tộc”
Bước Hai : Triệu tập “Hội Nghị Thống Nhất Toàn Lực Quốc Gia”
Bước Ba: Hình thành “Chế Độ Dân Chủ Nhất Nguyên Dân Tộc”.
Trong giải pháp này chúng tôi có đề nghị cụ thể về thời gian, không gian, thành
phân tham dự, nghị trình, trách nhiệm tổ chức và chi phi…
Về thành phần tham dự về phía Việt Quốc gồm các nhà lãnh đạo trong ba ngành
hành pháp, lập pháp, tư pháp của chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Về phía Việt
Nam gồm các nhà lãnh đạo có thẩm quyền trong cơ chế Đảng và Nhà nước Cộng Hòa
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN).
Về trách nhiệm tổ chức giao cho Thủ tướng đương nhiệm chính phủ
CHXHCNVN với chi phí do ngân sách quốc gia đài thọ…Tiếc rằng giải pháp đề nghị
này đã không được các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng như Việt Quốc quan tâm.(1)
Vì vậy, nay nếu có muốn dùng phương cách “song phương hòa giải” cách nào đó
cũng khó khả thi. Chúng tôi nghĩ đến một phương cách thứ hai
2. Phương cách đơn phương hóa giải mâu
thuẫn để đi đến hòa hợp dân tộc.
Đây là phương cách khả thi nếu đảng và nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay thực
tâm, có thiện chí muốn thành tựu “hòa giải và hòa hợp dân tộc”.
Theo phương cách này, đảng và nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam hiện nay chỉ cần
đơn phương, chủ động, tích cực thực hiện tiến trình dân chủ hóa, điều mà thực tế
Việt Nam đã và đang làm sau khi thực hiện chính sách “Đổi mới” thất bại (1986-1995)
phải “mở cửa” (1995- nay) thực hiện trên nguyên tắc “Kinh tế thị
trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” (là giả), song
thực tế diễn biến “kinh tế thị trường tất yếu định hướng tư bản chủ nghĩa” (là
thật). Nay muốn hóa giải mâu thuẫn căn bản để có hòa hợp dân tộc, Việt Nam
chỉ cần chủ động, đơn phương kết thúc quá trình dân chủ hóa đất nước vào thời
điểm thích hợp, không gây xáo trộn bất lợi cho đất nước.
Phương cách này trước đây chúng tôi cũng đã từng đề nghị các bước
thực hiện như sau:
1.- Quốc hội đương nhiệm sửa đổi Hiến pháp hiện hành, theo hướng dân chủ pháp
trị, đa đảng.
2. Quốc hội cơ quan lập pháp đương nhiệm sau đó cần:
- Làm luật tu chỉnh hoặc luật mới thay thế những luật lệ trái với Hiến pháp dân
chủ pháp trị, đa đảng (Luật Đất Đai, Nhà đất, Luật Hình, Luật Hộ…)
- Làm “Luật chính đảng” để cho phép các chính đảng được thành lập
và tham gia sinh hoạt chính trị hợp pháp trong chế độ dân chủ đa đảng.
- Làm“Luật ứng cử và bầu cử” vào các chức vụ dân cử để thực thị
Hiến pháp dân chủ pháp trị, đa đảng.
- Làm “Luật Hòa Giải Dân Tộc” nhằm hóa giải hận thù quá khứ,
ngăn ngừa mọi hành vi phục thù chính trị trong tương lai do những nguyên nhân từ
quá khứ.
3. Chính phủ, cơ quan hành pháp đương nhiệm chiếu nhiệm vụ qui định của Hiến
pháp sửa đổi, bằng các văn bản lập qui dưới luật, để điều chỉnh theo các luật lệ
đã được Quốc hội sửa đổi một cách phù hợp với thời gian, không gian và tiến
trình hoạt động bình thường của guồng máy công quyền quốc gia, để tránh mọi sự
xáo trộn, bất ổn chính trị và xã hội, bất lợi cho đại cuộc.
4.-Mọi cơ cấu tổ chức và nhân sự điều hành chính quyền các ngành, các cấp từ
trung ương đến địa phương trên cả nước vẫn duy trì nguyên trạng và hoạt động
bình thường.
5.- Ngưng bắt bớ giam cầm và thả tất cả các tù nhân chính trị để chứng tỏ thực
tâm muốn “hòa giải và hòa hợp dân tộc” của đảng và nhà cầm quyền đương thời tại
Việt Nam.
Chúng tôi tin rằng nếu phía Việt Nam “Đơn phương, chủ động, tích cực hóa giải
mâu thuẫn căn bản” theo phương cách này, ước mơ “hòa giải và hòa hợp dân tộc”
bao lâu nay của bất cứ người Việt Nam yêu nước nào sẽ thành tựu. Vì phía Việt
Quốc sẽ không còn lý do tiếp tục chống cộng hay chống hòa giải (kiểu Việt
Nam) khi mà mục tiêu tối hậu của chống cộng là tự do, dân chủ, nhân quyền
cho đất nước đã thành đạt. Sau đó, việc hợp tác hay không hợp tác để xây dựng
và phát triển đất nước trong khung cảnh chế độ tự do dân chủ là quyền tự do lựa
chọn của cá nhân cũng như các đoàn thể chính trị Việt quốc,trong cũng như ngoài
nước, không còn là vấn đề.
Ghi chú: (1) và (2) chi tiết các phương cách này xin
vào:luatkhoavietnam.com, mục “Diễn Đàn”. Tiểu mục”Tác giả tác phẩm” để đọc “
tài liệu nghiên cứu lý luận Việt Nam Trong Thế chiến Lược Quốc Tế Mới”, Chương
II (Luận bàn về một một giải pháp toàn cuộc cho vấn đề tương lai dân tộc Việt
Nam) và Tiểu mục “Đất nước- Cộng Đồng” để đọc “Đâu là giải pháp khả thi để cứu
nước và phát triển toàn diện đất nước”.
16.
Ý nghĩa lịch sử
và thời đại của ngày lễ Memorial Day
27/05/2014
Thành viên trong nhóm 'Rolling
Thunder' đặt tay lên bức tường đá hoa cương đen của Đài tưởng niệm Cựu chiến
binh Việt Nam ở thủ đô Washington, ngày 25/5/2014.
Chia sẻ
Hàng năm cứ vào ngày Thứ
Hai của tuần lễ cuối cùng của Tháng năm là ngày Lễ Tưởng niệm các chiến sĩ trận
vong mà người Mỹ gọi là “Memorial Day”.
Theo sử liệu, lễ Memorial Day chính thức được công bố vào ngày 5 tháng 5 năm
1868 bởi Tướng John Logan, người đứng đầu tổ chức có tên là Đại quân của nền Cộng
hòa (Grand Army of the Republic),một hội ái hữu của các cựu chiến binh thuộc
quân đội Miền Bắc trong cuộc Nội chiến Hoa Kỳ. Vào ngày này hàng năm, những bó
hoa tươi được dân chúng đặt trên các ngôi mộ của các chiến sĩ quân đội Liên
Bang Thống nhất tại nghĩa trang quốc gia Arlington. Tiểu bang đầu tiên chính thức
thừa nhận Memorial Day là ngày lễ nghĩ là tiểu bang New York vào năm 1873. Ðến
năm 1890 thì được thừa nhận ở hầu hết các tiểu bang Miền Bắc Hoa Kỳ. Song các
tiểu bang Miền Nam Hoa Kỳ vẫn có lễ Memorial Day riêng để tưởng niệm các chiến
sĩ của họ đã hy sinh trong cuộc nội chiến Bắc - Nam vì vấn đề nô lệ chủng tộc.
Mãi cho đến sau Thế chiến thứ nhất mới có sự thống nhất về ý nghĩa kỷ niệm
Memorial Day là ngày tưởng niệm tất cả các chiến binh Hoa Kỳ đã chiến đấu và hy
sinh trong bất cứ cuộc chiến tranh nào. Nhưng còn ngày lễ thống nhất trên toàn
quốc Hoa Kỳ như ngày nay phải đợi cho đến năm 1971, sau khi Quốc hội Hoa Kỳ
thông qua đạo luật “National Holyday Act”, đã chọn ngày Thứ hai cuối cùng của
Tháng 5 hàng năm là ngày lễ Memorial Day cho cả nước. Mặc dầu nhiều tiểu bang
miền Nam cho đến nay vẫn còn giữ một ngày lễ Memorial Day riêng để vinh danh những
người đã chết trong cuộc nội chiến Bắc Nam. Tỷ như Tiểu bang Texas ngày lễ tưởng
niệm riêng là ngày 19 tháng Giêng, Alabama, Florida, Georgia và Mississipi là
ngày 26 tháng 4 hàng năm v.v.
. .
Ngoài ý nghĩa lịch sử trên đây, Memorial Day còn mang ý nghĩ thời đại đối với
nhân dân Hoa Kỳ nói chung, người Mỹ gốc Việt nói riêng.
Memorial Day năm nay được kỷ niệm trong bối cảnh Hoa Kỳ còn đang phải theo đuổi
những cuộc chiến tranh bên ngòai đất nước, nhân danh lý tưởng tự do dân chủ và
nhu cầu bảo vệ quyền lợi và an ninh từ xa cho nước Mỹ, tiêu biểu như cuộc chiến
tranh ở Afghanistan khởi động 10 năm qua và vẫn còn tiếp tục cho đến hết năm
nay theo kế hoạch rút quân của chính phủ Hoa Kỳ, dù chưa hòan thành được mục
tiêu tối hậu của cuộc chiến tranh này. Và vì vậy, lễ tưởng niệm các chiến sĩ trận
vong năm nay, ngòai sự tưởng nhớ và bầy tỏ lòng biết ơn đối với các quân nhân
đã hy sinh trong dòng lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước, nhân dân Hoa Kỳ
còn tưởng nhớ đặc biệt, với tâm tình đặc biệt dành cho các chiến sĩ Hoa Kỳ đã
và đang phải tiếp tục hy sinh trong các cuộc chiến tranh bên ngòai Tổ quốc.
Riêng với người Việt, hiện tại dù đã có quốc tịch hay chưa có quốc tịch Hoa Kỳ,
chúng ta cũng đã, đang và sẽ tiếp tục được hưởng những quyền lợi vật chất cũng
như tinh thần bên cạnh những trách vụ đóng góp tài năng, công của và cả xương
máu cho sự an nguy, hưng thịnh của quốc gia này. Cụ thể là trong trong quân đội
Hoa Kỳ đã có mặt những quân nhân người Mỹ gốc Việt và trong các cuộc chiến
tranh bên ngòai đất nước, đã có rất đông người Mỹ gốc Việt thuộc thế hệ già
cũng như trẻ đã chiến đấu và hy sinh cho đất nước Hoa Kỳ, mà dù muốn dù không,
đã là quê hương thứ hai sau Quê Mẹ Việt Nam, là Tổ quốc thứ hai sau Tổ quốc Việt
Nam của người Mỹ gốc Việt.
Ðó là đạo lý phải làm của các công dân người Mỹ gốc Việt, đối với đất nước và Tổ
quốc Hoa Kỳ. Tục ngữ Việt Nam có câu “Ăn cây nào, rào cây ấy”, Cộng đồng Người
Việt chúng ta đã được cưu mang, thụ hưởng nhiều quyền lợi từ quốc gia Hoa Kỳ vĩ
đại, thiết tưởng khi cần chúng ta vẫn phải có bổn phận và trách nhiệm chiến đấu
và sẵn sàng hy sinh để bảo vệ quốc gia này.
Nhân dịp này, người Việt tỵ nạn cộng sản hiện đang sống trên Đất nước Hoa Kỳ,
cũng không quên tưởng niệm và tri ân các anh hùng hào kiệt của lịch sử Việt
Nam, các chiến sĩ quân, dân, cán chính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu, hy sinh
trong cuộc chiến chống cộng hôm qua (1954-1975) để bảo vệ chế đô tự do, dân chủ
pháp trị Việt Nam Công Hòa; và hôm nay đã và đang phải hy sinh chiến đấu để bảo
vệ lãnh thổ, lãnh hải của Tổ quốc Việt Nam trước họa ngoại xâm.
Đó là ý nghĩa lịch sử cũng như thời đại của lễ Memorial Day trọn vẹn nhất đối với
tất cả nhân dân Hoa Kỳ nói chung, trong đó có người Mỹ gốc Việt đang sinh sống
trên đất nước Hoa Kỳ, với tư cách những công dân của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ nói
riêng, nhưng vẫn không quên mình là quốc dân Việt Nam, nghĩa là một công dân của
tổ quốc Việt Nam.
17.
Người Việt ở Mỹ
với Father's Day
16/06/2014
Hàng năm vào Chủ Nhật
thứ ba của Tháng 6 (năm nay rơi vào ngày 15-6), người Mỹ đã mừng Ngày Lễ của
Cha (Father’s Day), cũng như tháng trước, họ đã mừng ngày Lễ của Mẹ (Mother’s
Day). Ðây là hai ngày lễ truyền thống của người Mỹ để vinh danh và biểu tỏ lòng
biết ơn đối với cha mẹ.
Sau 39 năm sống trên đất khách quê người, người Việt chúng ta đã làm quen dễ
dàng với hai ngày lễ này của người bản xứ. Ðó là điều tự nhiên. Là vì dù có
khác biệt về văn hoá và luân lý, song dân tộc Hoa Kỳ và dân tộc Việt Nam đều là
con người, có mối liên hệ máu thịt giữa cha mẹ và con cái, dẫn đến một thứ tình
cảm thiêng liêng cao cả: Tình mẫu tử và phụ tử. Một tình cảm vô điều kiện và vô
vị lợi, chỉ cho đi mà không cần đáp trả.
Ðể đáp lại, những người con thường cố gắng thể hiện tình yêu thương, tôn kính
và biết ơn cha mẹ bằng những việc làm cụ thể cốt làm vui lòng cha mẹ. Chẳng hạn
trong ngày Lễ Father’s Day hay Mother’s Day, người Mỹ có thói quen mua quà tặng
hay mời cha mẹ đi ăn những của ngon vật lạ ở các nhà hàng hay ở nhà với những
món ăn đặc biệt cha mẹ ưa thích. Còn đối với người Việt Nam thì đạo hiếu đối với
cha mẹ được thể hiện cụ thể không chỉ một ngày mà kéo dài cả một đời, trong việc
giúp đỡ, vâng lời cha mẹ lúc còn trẻ và phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già sức yếu.
Vì thế tục ngữ Việt nam có câu “Trẻ cậy
cha, già cậy con” để nói lên mối quan hệ hai chiều giữa cha mẹ và con cái.
Tuy nhiên, trong điều kiện sống nơi đất khách quê người, sự báo hiếu thể hiện
qua việc phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già sức yếu trong một số gia đình Việt Nam
đã gây nên sự xung khắc, bất hoà giữa cha mẹ với con cái, và giữa các anh chị
em trong gia đình. Sự xung khắc, bất hoà ấy xuất phát từ môi trường xã hội và
quan niệm khác biệt về cách phụng dưỡng cha mẹ theo truyền thống Việt Nam ở quê
nhà hay theo hoàn cảnh, lối sống ở Hoa Kỳ.
Theo truyền thống Việt Nam, cha mẹ đến khi về già thường được sống chung với
con cháu để tiện bề săn sóc và để cho cha mẹ có niềm vui, hạnh phúc vì được sống
bên con cháu trong những năm tháng cuối đời. Nhưng ở Hoa Kỳ, khi cha mẹ về hưu
còn mạnh khoẻ thường sống riêng, đến khí già yếu thì vào sống trong các nhà hưu
dưỡng (nursing homes) để được các
nhân viên y tế và dinh dưỡng chăm sóc ngày đêm.
Đây là lối sống bình thường hình thành do điều kiện và hoàn cảnh sống của xã hội
Hoa kỳ, nên thường được các bậc cha mẹ người Mỹ chấp nhận như chuyện bình thường.
Nhưng đối với các bậc cha mẹ Việt Nam, hầu hết đều chưa quen với lối sống này
nên dễ sinh lòng bất mãn, buồn tủi khi phải vào sống trong các nhà hưu dưỡng. với
mặc cảm bị lãng quên, bị con cái bỏ rơi sống cô đơn như chờ chết vào lúc cuối đời.
Hệ quả là, trong một số
gia đình Việt Nam có cha mẹ già yếu, con cái không dám đưa vào “nursing home”, mà cố găng giữ cha mẹ phụng
dưỡng tại nhà, nên đã gặp nhiều khó khăn, bất tiện trong cuộc sống. Từ những
khó khăn bất tiện đã gây bất hoà xung khắc giữa vợ chồng, anh em khi phải vất vả
phụng dưỡng cha mẹ già yếu, ảnh hưởng đến hạnh phúc vợ chồng, tình nghĩa anh
em. Hệ quả này khiến một số bậc cha mẹ không muốn và các con cái cũng không
đành lòng đưa cha mẹ vào nursing home, nên cha mẹ đành phải sống lưu động từ
gia đình người con này đến người con khác. Tình cảnh này đã làm buồn lòng các bậc
sinh thành không ít và giữa anh em cũng sinh ra bất hoà vì sự tính toán thiệt
hơn trong việc góp phần phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già tại gia, nhất là thời kỳ
già yếu bệnh hoạn cần người chăm sóc ngày đêm.
Môt trường hợp điển
hình trong nhiều hoàn cảnh khác nhau mà người viết được biết chỉ vì phụng dưỡng
cha mẹ già, nhất là thời kỳ các ngài già yếu, bệnh tật cần người chăm sóc ngày
đêm, mới xẩy ra cớ sự giữa các người con
trong gia đình. Đó là gia đình bên vợ người bạn thời Trung học, gồm có cha mẹ
già với mười người con trai gái đủ cả và một người con nuôi từ nhỏ. Tất cả hiện
đều đã có gia đình trừ người con nuôi năm nay đã ngoài 60 tuổi không có gia
đình phải ở giá.Vì là con nuôi nghe đâu lúc tám chín tuổi. Vì theo tâm lý thông
thường thời trước ở Việt Nam, những người nhận con nuôi chỉ có ý định kiếm một người bồng bế em,
sai vặt lúc còn nhỏ và lớn lên làm việc nhà không phải trả công. Vì thế, đối với
cha mẹ gia đình này có lẽ không là ngoại lệ. Do đó, người con nuôi đã không được
học hành đến nơi đến chốn như những con đẻ, chỉ cho học biết đọc biết viết. Đến
tuổi cập kê thì không có cơ hội giao tiếp để có chồng, vì quanh năm suốt tháng
làm việc trong nhà. Nếu có ai giới thiệu thì cha mẹ nuôi lại sợ mất người làm
việc nhà, ảnh hưởng đến việc học của các con đẻ. Vì người con nuôi thường phải
làm tất cả việc nhà như nấu ăn, giặt giũ, lau nhà, quét nhà…Nay nếu người con
nuôi đi lấy chồng, thuê người thì tốn kém, nên sẽ phải chia việc nhà cho các con đẻ thì không đành. Vì thế cha mẹ
nuôi thường đưa ra lý do này lý do nọ chê bai chàng trai đến coi mắt, nên cũng
không thành.
Vài tuần trước ngày 30-
4-1975, ngày Cộng sản Bắc Việt thôn tính Miền Nam, gia đình này kịp di tản qua
Hoa Kỳ, gồm cha mẹ và những người con còn độc thân. Những người con có gia đình
và người con nuôi thì kẹt lại. Mãi sau này khi cha mẹ có quốc tịch mới bảo lãnh
gia đình các con đẻ và người con nuôi qua sau.
Những người con kịp di tản cùng cha mẹ qua Hoa Kỳ có điều kiện hội nhập
thành công, vài người thành danh bác sĩ, kỹ sư, thương gia, có vài ba người trở
thành triệu phú. Nhưng phần đông đều có công ăn việc làm ổn định với cuộc sống
đầy đủ của một người dân Hoa Kỳ thuộc giai cấp trung lưu. Duy người con nuôi,
sau khi được bảo lãnh qua Mỹ, sống chung với cha mẹ nuôi và người con trai trưởng
khi chưa lập gia đình một thời gian. Sau đó, sai phái người con nuôi đến ở giúp
đỡ người con gái thứ mới sanh con một thời gian. Đến khi người trưởng nam lấy vợ,
sắp sinh thi người con nuôi lại được cha mẹ nuôi điều về sống chung để giúp đỡ.
Những năm tháng tiếp theo thì người con nuôi này khi thì sống với người em gái
này, người em gái khác mỗi khi họ sinh con hay có nhu cầu cần người giúp việc
nhà… như một công cụ lao động sống.
Sự thể này khiến người
viết liên tưởng đến thân phận của nhân vật trong tác phẩm “Chiếc lều của Chú
Tom” của nữ văn sĩ Harriet Elizabeth Beecher Stowe (1811 - 1896). (*)Tác
phẩm này viết về thân phận của Chú Tom một nô lệ bị bán như một món hàng từ chủ
nô lệ này qua chủ nô lệ khác…Tác phẩm này đã gây xúc động lòng người và là một
trong những nguyên nhân đưa đến việc giải
phóng nô lệ da đen thời Tổng Thống thứ 16 của Hoa Kỳ Abraham Lihncoln, dẫn đến
cuộc nội chiến Hoa Kỳ (American Civil War:1861-1864) giữa các Tiểu bang Miền Bắc
công nghiệp tán đồng với các Tiểu bang Miền Nam nông nghiệp cần nhiều lao động
chống lại giải phóng nô lệ (Xin coi thêm
Ghi chú cuối bài). Thân phận người con nuôi của gia đình này chỉ khác không
bị bán qua nhiều gia đình như người nô lệ, mà chỉ lưu động trong phạm vi một
gia đình, phục vụ cha mẹ nuôi là chính, khi con cái có nhu cầu thì sai phái đến
phục vụ không công, có người thương thì cho tiền tùy hỷ, không cho thì người con
nuôi cũng không có quyền đòi hỏi gì hết.
Vẫn theo lời kể của bạn
tôi, thì cha mẹ gia đình này lúc qua Hoa Kỳ năm 1975 cũng đã lớn tuổi nên sau
ít năm làm việc đã nghĩ hưu và vẫn sống chung với người con trai trưởng từ khi
người này còn độc thân cho đến nay đã có gia đình sinh con đẻ cái, học hành nên
người. Hai vợ chồng đều là bác sĩ và được mô tả như là một triệu phú giầu có nhất
trong các em. Cha mẹ đã có những năm tháng sống an vui hạnh phúc trong tuổi già
cùng người trưởng nam và con cháu. Sự bất hòa và xung khắc giữa anh em nhà này
chỉ bắt đầu xẩy ra khi cha và mẹ bước vào giai đoạn tuổi già sức yếu, bệnh tật
cần người chăm sót ngày đêm ở bệnh viện cũng như tại nhà. Người cha trước, người
mẹ sau đều đưa đến sự rối rắm giữa anh em trong gia đình xoay quanh một số vấn
đề sau đây:
1.- Khi cha mẹ già yếu
còn sống chung với người Trưởng Nam, thì cha mẹ chỉ muốn sống với người con trưởng
theo truyền thống văn hóa và tập quán gia đình Việt Nam, thì không có vấn đề
gì. Nhưng sau khi người cha qua đời, chỉ còn người mẹ già yếu sống cô đơn, người
trưởng nam thấy khó gần gũi mẹ như các con gái, khi người mẹ còn đi lại và tự
chăm sóc được phần nào; người anh trưởng nam đôi lần kêu gọi các em gái chia sẻ
trách nhiệm chăm sóc mẹ. Vì dẫu sao anh Trưởng nam này còn nói là vì anh đã
nuôi dưỡng cha mẹ nhiều năm, nay muốn các em chia sẻ với mình. Một vài người con gái ở xa đáp ứng, ngỏ ý mời
mẹ về sống chung với gia đình họ, song người mẹ luôn cự tuyệt vì không vượt khỏi
não trạng cổ xưa “xuất giá tòng phu, phu
tử tòng tử”. Đối với những con gái ở gần, cũng nói muốn đưa mẹ về chăm sóc,
nhưng ai cũng nói vì ở nhà lầu bất tiện nên đành chịu.
2.- Đến giai đoạn già yếu,
bệnh tật cuối đời, cha mẹ cần người bên cạnh chăm sóc,người con Trưởng nam muốn
được các em trai gái chia sẻ trách nhiệm chăm sóc cha mẹ. Đối với những đứa con
ở gần, thay nhau kề cận bên giường bệnh cha mẹ, nếu không làm được thì thuê người
làm thay như những đứa con ở xa, chỉ có thể đến thăm đôi ba ngày hay vài tuần
là cùng. Thực tế, có người con làm được, nhưng cũng có người con đưa lý do khó
khăn này nọ không làm được.Người thì vì ở
xa bận công ăn việc làm hay lý do sức khỏe, kẻ thì nói không có tiền mua máy
bay đến bên cha mẹ và tiền thuê người thay thế được. Vì thế, khách quan mà nói
những cách thế này, thực tế cũng khó làm được, đã đưa đến giải pháp sau cùng là
thuê người làm ngoài giờ người làm “home
care” do cơ quan an sinh xã hội trả lương, để cha mẹ được chăm sóc 24/24 giờ
mỗi ngày. Giải pháp này lại gặp trở ngại
là tiền trả ngoài giờ chính phủ cho, phải do các con đóng góp, nhưng vẫn không thể thực hiên được. Vì
có người đồng ý, người không đồng ý đóng góp tiền bạc. Người thì nói không có
khả năng, kiếm không đủ sống; người thì nói trong quá khứ từng nuôi cha mẹ cả
năm, trả tiền điện thoại hàng tháng cho cha mẹ, nên nay không đóng góp gì cả.
Ngay người Trưởng nam vợ chồng bác sĩ, chủ shopping center, cổ phần nhà hàng,
chơi stock giầu có bạc triệu, ở nhà khu bạc triệu có an ninh canh cổng ra vào
ngày đêm, cũng yêu cầu được miễn trừ vì
đã có công nuôi dưỡng cha mẹ nhiều năm qua. Một vài đứa em không đồng ý nói là
cha mẹ được chính phủ cấp dưỡng tiền già, tiền hưu hàng tháng, người anh chỉ
cho cha mẹ ở một phòng không thôi chứ tốn kém gì mà nuôi dưỡng.Thậm chí có người
em nói thẳng, đúng ra một mình anh Trưởng nam cũng thừa khả năng một mình bỏ tiền
vài ngàn mỗi tháng thuê người chăm sóc cha mẹ ngày đêm, không cần đứa em nào phải
đóng góp mới phải. Nhưng người anh vẫn nhất định không đóng góp tiền thuê người
chăm sóc cha mẹ, nói là tiền điện, nước gas máy lạnh, máy sưởi không tính, tiền
già tiền hưu cha mẹ giữ hết chứ anh ta đâu được hưởng đồng nào. Vả lại anh Trưởng
Nam nói là phải dành tiền nuôi các con ăn học, trả hết tiền học cho các con để
chúng ra trường không phải nợ nần. Người em hỏi lại, thế anh có biết cha mẹ
cũng đã đầu tư nhiều tiền bạc cho anh ăn học để có cơ ngơi giầu có như hôm
nay,thì sao? Liệu mai này các con anh cũng sẽ đối xử với anh như anh đang đối xử
với cha mẹ có được không?...Rốt cuộc chỉ có vài ba người con gái đóng tiền. Đặc
biệt người con nuôi thì tình nguyện đóng tiền dù được miễn, lại còn là người cận
kề cha mẹ nuôi nhiều ngày nhất để chăm sóc cha mẹ nuôi cho đến chết, dù tuổi
cao, nhiều bệnh tật. Thế nhưng vẫn không đủ tiền thuê người chăm sóc cha mẹ
ngoài giờ, các con cãi qua cãi lại tính toán hơn thiệt, cho dến khi người cha
trước, người mẹ sau qua đời mà vẫn chưa kiếm được người làm thêm giờ, ngoài giờ
chính phủ trả cho một nhân viên xã hội đến chăm sóc. Nghe đâu, đám tang của cha
mẹ trước sau đều được các con tổ chức thật chu đáo, có con cháu đọc điếu văn
thương tiếc bên quan tài thật cảm động tại nhà quàn, trong nhà thờ và trước huyệt
sâu và được họ hàng, bạn bè khen ngợi người quá cố tốt phước, đã sinh ra những
đứa con, cháu chí tình, chí hiếu (!).
Qua câu chuyện điển hình
có thật trên đã phản ánh phần nào đúng như ý nghĩa các câu tục ngữ Việt Nam mà
các bậc cha mẹ thường thốt ra khi gặp hoàn cảnh bĩ cực , bị con cái tỏ ra miễn cưỡng, đùn đẩy nhau việc
phụng dưỡng cha mẹ, rằng “Cha mẹ nuôi được
10 con, nhưng 10 con không nuôi nổi cha mẹ”; và rằng: “cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ kể tháng tính ngày”.
Là người Việt Nam, dù là bậc cha mẹ hay con cái, khi nghe hai câu tục ngữ trên
hẳn sẽ không khỏi chạnh lòng, băn khoăn và tự kiểm về mối quan hệ giữa con cái
và cha mẹ mình. Nhất là nhân dịp ngày Fathers’Day tháng 6 hay Mothers’Day vào
Tháng 5 hằng năm của người Hoa Kỳ, người Việt tha hương chúng ta cần suy tư và
tự kiểm để điều chính mối quan hệ thiêng liêng giữa con cái và cha mẹ sao cho
không chỉ nói lên được ý nghĩa vinh danh và biểu tỏ lòng biết ơn đối với công
lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ như người bản xứ, mà còn thể hiện được lòng
hiếu thảo theo truyền thống luân lý và văn hóa Việt Nam qua sự phụng dưỡng cha
mẹ lúc tuổi già sức yếu một cách hài hoà, để cha mẹ có được những ngày vui cuối
đời hạnh phúc bên đoàn con cháu trước khi nhắm mắt suôi tay giã từ cuộc đời.
Tất nhiên, để thực hiện được sự báo hiếu tốt đẹp này không phải là dễ trong
hoàn cảnh và điều kiện sống hiện nay tại Hoa Kỳ nói riêng và hải ngoại nói
chung. Việc này đòi hỏi con cái phải chịu đựng và hy sinh một phần hạnh phúc cá
nhân và gia đình. Thiết tưởng đây là điều con cái có thể làm được, nếu họ chịu
khó hồi tưởng lại tất cả những gì cha mẹ đã chịu đựng, hy sinh vô điều kiện cho
họ từ khi vào đời, qua tuổi ấu thơ cho đến khi khôn lớn, đôi khi còn phải chịu
đựng, hy sinh suốt cả cuộc đời cho con và vì con, nhất là những đứa con tật
nguyền hay túng thiếu.
Xin những ai may mắn còn cha còn mẹ, hãy cố gắng vượt qua mọi khó khăn trở ngại,
chấp nhận chút hy sinh, để thể hiện lòng hiếu thảo biết ơn cha mẹ bằng việc phụng
dưỡng các ngài lúc tuổi già sức yếu trong những năm tháng cuối đời, hơn là đợi
cho đến khi cha mẹ đã quá vãng mới khóc thương nuối tiếc và tổ chức đám tang thật
lớn chỉ cốt được tiếng là những người con chí hiếu trước mặt người đời.
Thiện Ý
(* ) Ghi chú theo Wikipedia:
Túp lều bác
Tom (nguyên tác: Uncle
Tom's Cabin; or, Life Among the Lowly), là một tiểu thuyết chống chế độ nô lệ
tại Hoa Kỳ của
nhà văn Harriet Beecher
Stowe người Mỹ. Được xuất bản vào năm
1852, cuốn
tiểu thuyết đã có ảnh hưởng sâu sắc đến quan điểm đối với những người Mỹ gốc Phi và tình cảnh nô lệ ở Hoa Kỳ, làm tăng thêm sự xung đột
giữa các tầng lớp dẫn đến Nội chiến Hoa Kỳ, theo Will Kaufman.[1]
Nhà văn
Stowe là một người hoạt động chống lại sự nô lệ, đã làm nổi bật trong tiểu
thuyết của mình nhân vật bác Tom, một nô lệ da đen phải lìa bỏ vợ con, bị bán
từ nơi này sang nơi khác, bị đánh đập tàn nhẫn. Tiểu thuyết mô tả sự độc ác, tàn bạo có thật của sự nô lệ, đồng
thời cũng khẳng định tình yêu thương có thể vượt qua mọi thứ để chiến thắng,
lật đổ sự nô dịch hoá trong xã hội loài người.[2][3][4]
Túp lều bác Tom là một cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất trong thế kỷ 19,
trong tuần đầu tiên 5.000 bản đã được bán sạch [5]
(và cũng là quyển sách bán chạy thứ hai trong thế kỷ đó, sau Kinh Thánh)[6] và
được tin là động lực cho cuộc đấu tranh bãi nô.[7]
Trong năm đầu tiên sau khi xuất bản, 300.000 bản được bán hết chỉ tính riêng ở Hoa Kỳ mặc
dù cuốn tiểu thuyết bị cấm tại các bang miền Nam nước này. Cuốn sách quan trọng
đến mức, khi Tổng thống Abraham Lincoln
gặp Stowe vào năm 1862 đã chào mừng bà bằng câu nói nổi tiếng: "Hóa ra bà
chính là người phụ nữ nhỏ bé đã viết cuốn sách làm bùng lên cuộc chiến tranh vĩ
đại".[8]
18.
Bất ổn chính trị
ở Thái Lan không phải vì thể chế dân chủ đa đảng
24/06/2014
Cuộc đảo chánh quân sự
không đổ máu hôm 22-5-2014 tại Thái Lan vừa qua đã lật đổ chính quyền dân sự của
nữ Thủ tướng Yingluck Shinawatra, sau khoảng 7 tháng bất ổn chính trị và xáo trộn
xã hội với các cuộc xuống đường biểu tình liên miên của phe Áo Vàng ở thủ đô
Bangkok làm 28 người thiệt mạng.
Người cầm đầu đảo chánh, Tướng Prayut Chan-O-Cha, tư lệnh lục quân Thái Lan,
tuyên bố mục đích của cuộc đảo chánh là «để đất nước trở lại tình trạng bình
thường”. Nhưng để có được tình trạng bình thường, Tướng Prayuth nói sẽ mất khoảng
15 tháng mới tổ chức bầu cử và một hiến pháp mới sẽ thay thế hiến pháp cũ mà
ông cho là vô giá trị.
Nói đến Thái Lan người
ta thường nghĩ ngay đến một đất nước nỗi tiếng có nhiều cuộc đảo chánh quân sự
vào bậc nhất thế giới. Vì trong quá khứ quân đội từng đảo chánh 18 lần trong 81
năm tồn tại của nền dân chủ (1932-2013) của vương quốc với khoảng 70 triệu dân
với nền kinh tế phát triển cao này. Thực tế này cho thấy Thái Lan là một quốc
gia bất ổn chính trị triền miên – một tình trạng mà chính quyền các chế độ độc
tài trên thế giới thường vin vào như một lý do để duy trì quyền lực độc tôn cho
một cá nhân (độc tài cá nhân) hay một chính đảng (độc tài đảng trị).
Một điển hình là tại Việt Nam, đảng Cộng sản trong chỉ đạo học tập nội bộ cũng
như tuyên truyền với quần chúng luôn dùng hình ảnh Thái Lan như tấm gương để củng
cố chế độ độc tài đảng trị nhân danh lợi ích cao nhất của đất nước là “ổn định
tình hình chính trị” như điều kiện tiên quyết để phát triển đất nước, nâng cao
đời sống nhân dân. Lâu nay đảng và chính quyền cộng sản tại Việt Nam vẫn cho rằng
một chế độ dân chủ đa đảng chỉ dẫn đến bất ổn chính trị và xáo trộn xã hội, đất
nước không thể ổn định để phát triển được.
Thế nhưng đây chỉ là một cách ngụy biện, vì một chế độ dân chủ đích thực, đa đảng,
nếu vận hành đúng theo nguyên tắc và qui luật dân chủ, đất nước sẽ ổn định và
phát triển hài hòa, mọi người dân được sống trong tự do, ấm no, hạnh phúc, với
các quyền dân chủ, dân sinh và nhân quyền được tôn trọng, bảo vệ và hành xử cho
mọi người thuộc mọi giai tầng xã hội (chứ không bị tước đoạt nhân danh ổn định
chính trị như trong chế độ độc tài toàn trị, độc đảng tại Việt Nam bao lâu
nay).
Tình trạng bất ổn chính trị và xáo trộn xã hội triền miên tại một số nước mang
danh chế độ dân chủ như ở Thái Lan, chính là vì thực tế giai cấp cầm quyền đã
không thực thi đúng theo nguyên tắc và quy luật của chế độ dân chủ, mà chỉ lợi
dụng một số hình thức sinh hoạt dân chủ nào xét ra có lợi cho việc thực hiện ấm
mưu nắm chính quyền ngoài nguyên tắc và quy luật dân chủ được định chế trong Hiến
pháp và luật pháp quốc gia.
Thật vậy, Hiến pháp Thái Lan năm 1932 thiết lập chế độ quân chủ lập hiến, nhà
vua chỉ là biểu tượng và quyền lực chính trị hoàn toàn năm trong tay chính phủ.
Theo Hiến pháp Thái Lan, sự thay đổi chính phủ phải thông qua các cuộc bầu cử
các đại biểu nhân dân vào Quốc hội. Thủ lãnh phe đa số ở Quốc hội sẽ đứng ra
thành lập chính phủ (Quốc hội chế hay Đại nghị chế tương tự như Vương quốc Anh).
Thế nhưng yêu sách của ông Suthep Thaugsuban, người lãnh đạo các cuộc biểu tình
(được phe bảo hoàng thiểu số tại Quốc hội hậu thuẫn) trong suốt 7 tháng khủng
khoảng, vẫn là đòi Thủ tướng Yingluck, nắm quyền theo đúng Hiến pháp, phải từ
chức và giải tán nội các, trao quyền lại cho một hội đồng nhân dân gọi là “Ủy
Ban Cải Cách Dân Chủ Nhân Dân (PDRC)” ngoài quy định của Hiến pháp. Đây rõ ràng
là một yêu sách vi hiến. Vì vậy, một mặt Thủ tướng Yingluck kiên nhẫn theo đuổi
việc giải quyết cuộc khủng hoảng bằng đường lối thương lượng hòa bình để chuyển
quyền theo Hiến pháp. Chẳng hạn bà ra lệnh cho các lực lượng cảnh sát chỉ giữ
gìn an ninh trật tự, tự chế tránh đụng độ và không sử dụng vũ lực đối với người
biểu tình dù bị khiêu khích. Nhưng mặt khác, bà đã căn cứ theo Hiến pháp, ra sắc
lệnh tổ chức bầu cử Quốc hội mới vào ngày 2-2-2014, trong khi kiên định lập trường
thực thi Hiến pháp. Bà khẳng định: “Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng tôi có
nghĩa vụ phải thực thi nhiệm vụ theo trách nhiệm của mình sau khi giải tán Quốc
hội. Tôi muốn khẳng định lại rằng tôi không tham quyền cố vị nhưng tôi phải giữ
ổn định chính trị. Tôi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ nền dân chủ.”
Nhận thấy dùng áp lực quần chúng biểu tình (phe Áo Vàng) vẫn không đạt được mục
tiêu lật đổ chính phủ hợp hiến và hợp pháp, phe thiểu số đối lập trong Quốc hội
đã sử dụng biện pháp pháp lý là dùng Tòa án truất quyền của Bà Yingluck. Nhưng
cho dù bà Yingluck đã bị truất phế, chính phủ lâm lời do Thủ tướng Niwattumrong
Boonsongpaisan vẫn là mục tiêu tấn công của phe đối lập vì chính phủ này vẫn muốn
tiến hành bầu cử Quốc hội trước thời hạn được dự trù vào ngày 20/07/2014, trong
khi phe thiểu số tin rằng nếu bầu cử diễn ra họ vẫn không thể dành được chính
quyền từ tay phe đa số trong Quốc hội thuộc đảng “Vì Nước Thái” (Puea Thai) của
Thủ tướng Yingluck. Quân đội Thái Lan đã đến lúc phải ra tay vì có chung khuynh
hướng chính trị với phe thiểu số đối lập gồm các thành phần tư bản, bảo hoàng gốc
thành phố. Tướng Prayuth đã tuyên bố quân đội đảo chánh chỉ vài ngày sau khi
thông báo tình trạng thiết quân luật. Một phát ngôn viên của chính phủ quân sự
cho biết mục tiêu của cuộc đảo chính là để xóa bỏ ảnh hưởng của cựu Thủ tướng
Thaksin Shinawatra (một lý do không chính đáng) Ông này đã bị lật đổ trong một
cuộc đảo chính quân sự vào năm 2006. Các đảng viên đàng “Vì Nước Thái” của ông
Thaksin đã giành chiến thắng trong mỗi cuộc bầu cử ở Thái Lan kể từ năm 2001 và
em gái ông, bà Yingluck Shinawatra, trở thành thủ tướng sau cuộc bầu cử năm
2011. Ông Thaksin vẫn rất nổi tiếng trong tầng lớp nghèo ở nông thôn, đặc biệt
là ở miền Bắc và Đông Bắc Thái Lan.
Như vậy, qua diễn biến cuộc đảo chánh lần thứ 19 của quân đội Thái Lan cũng như
18 cuộc đảo chánh trước đó có thể kết luận sự bất ổn chính trị và xáo trộn xã hội
không phải là hệ quả tất nhiên của thể chế dân chủ đa đảng, mà là hậu quả do
giai cấp cầm quyền ở Thái Lan đã không tôn trọng nguyên tắc và qui luật dân chủ
để nắm quyền được định chế trong Hiến pháp và luật pháp quốc gia.
Phe thiểu số muốn nắm quyền, nhưng khi biết rằng không thể thông qua lá phiếu
tín nhiệm của đa số người dân trong các cuộc bầu cử tự do pháp định, họ đã lạm
dụng một hình thức dân chủ là quyền tự do biểu tình của người dân để lật đổ
chính quyền hợp hiến và hợp pháp của Thủ tướng Yingluck. Chính các cuộc biểu
tình triền miên vượt quá giới hạn pháp định trong 7 tháng qua đã gây bất ổn
chính trị, xáo trộn xã hội, đưa đất nước Thái Lan vào tình trạng vô chính phủ,
cuối cùng đã tạo lý do cho quân đội đảo chánh, hủy bỏ Hiến pháp. Chế độ dân chủ
đa đảng ở Thái Lan tạm thời bị đình chỉ ít ra là 15 tháng như lời Tướng Prayut.
Vị tướng này nói rằng “một hội đồng hợp pháp sẽ được thành lập để chọn ra một vị
thủ tướng, bổ nhiệm một nội các để giám sát việc quản trị và dự thảo một hiến
pháp mới, cũng như thành lập một hội đồng cải cách để cải cách tất cả các vấn đề
mà xã hội mong muốn, được tất cả các nhóm chấp nhận."
Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh
quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
19.
Huỳnh Tấn Mẫm,
đảng viên cộng sản phản tỉnh muộn màng
16/07/2014
“Thư tâm tình của Huỳnh Tấn Mẫm gởi các bạn
thanh niên - sinh viên - học sinh” đề ngày 4/7/2014 được phổ biến rộng rãi trên
mạng Internet và đang được công luận chú ý, có kẻ khen, người chê.
Huỳnh Tấn
Mẫm là ai?
Huỳnh Tấn Mẫm,
sinh năm 1943 tại Chợ Cầu, Hóc Môn, Gia Định, một cựu sinh viên trường đại học
y khoa Sài gòn trước ngày 30/4/1975, hoạt động nằm vùng cho Việt cộng và trở
thành một trong những thủ lãnh hàng đầu của “Phong trào thanh niên - sinh viên
- học sinh đấu tranh chống Mỹ - Ngụy” (sau đây xin viết tắt là “Phong trào”),
từng là chủ tịch Tổng hội sinh viên Sài Gòn.
Do các hoạt động
nằm vùng cho Việt cộng, chống phá chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), Huỳnh Tấn
Mẫm đã bị cơ quan an ninh VNCH bắt giam rồi thả ra nhiều lần do áp lực của quốc
tế, vì lầm tưởng (thật hay giả tạo) Huỳnh Tấn Mẫm là người quốc gia bất đồng
chính kiến (dù cơ quan an ninh VNCH có bằng chứng và biết rõ Mẫm là người của
Việt cộng). Nhờ đó Huỳnh Tấn Mẫm đã tồn tại cho đến sau ngày 30/4/1975.
Sau ngày
30/4/1975, Huỳnh Tấn Mẫm được chế độ mới lần lượt cho giữ các chức vụ như chủ
tịch Hội Liên Hiệp Sinh Viên Việt Nam, Tổng Biên tập báo Thanh Niên, Đại biểu
Quốc hội đầu tiên sau ngày thống nhất đất nước, chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành
phố Hồ Chí Minh, từng được gửi sang Liên Xô học và bảo vệ luận án Tiến sĩ Triết
học Mác-Lê tại Viện Hàn lâm Khoa học xã hội.
Theo lời vợ của
Huỳnh Tấn Mẫm là NLD nói với người viết khi dạy học chung tại một trường Phổ
thông cơ sở ở Sài Gòn (khoảng năm 1976 - 1977) thì Đảng đã cho Huỳnh Tấn Mẫm
lựa chọn: một là qua du học Liên Xô lấy bằng Tiến sĩ triết học Mác-Lê để tiến
thân về chính trị; hai là tiếp tục học y khoa còn dở dang để trở thành bác sĩ.
Huỳnh Tấn Mẫm đã
chọn đi học Liên Xô. Vẫn theo lời vợ Huỳnh Tấn Mẫm nói với người viết,thì đó là
một sự chọn lựa sai lầm. Vì học ra bác sĩ còn kiếm tiền được, lấy Tiến sĩ triết
học Mác-Lê về thì trước hết phải đi dậy học các trường Đảng lương công nhân
viên ba cọc ba đồng; nếu vào biên chế có chức có quyền mà không hủ hóa tham
nhũng thì cũng chẳng có tiền. Có lẽ vì vậy mà nghe đâu sau này Huỳnh Tấn Mẫm đã
tiếp tục học lại y khoa tại chức và đã tốt nghiệp.
Đối với Huỳnh Tấn
Mẫm, trước sau tôi chỉ gặp mặt hai lần, lần đầu trước ngày 30/4/1975 và lần thứ
hai cũng là lần cuối sau biến cố đó.
Lần đầu tôi gặp
Huỳnh Tấn Mẫm vào khoảng năm cuối thập niên 1960 khi anh mới được trả tự do,
tại một giảng đường của trường Đại học Nông Lâm Súc, trong khi bên ngoài, trên
khúc đường Cường Để nằm giữa Hồng Thập Tự và Thống Nhất, đang có cuộc đụng độ
giữa các thanh niên - sinh viên - học sinh thuộc “Phong trào” xuống đường biều
tính chống chính phủ VNCH, với lực lượng cảnh sát dã chiến.
Hôm đó, đề tài
thuyết trình để kích động xuống đường là “thuế kiệm ước song hành” của chính
phủ do Luật sư Bùi Chánh Thời (thuộc khối Ấn Quang) làm thuyết trình viên. Tôi
đến gặp Huỳnh Tấn Mẫm qua trung gian của một người bạn thân (sau này mới biết
cũng hoạt động nằm vùng như Huỳnh Tấn Mẫm) để giới thiệu một người bạn lúc đó
là Chủ nhiệm & Chủ bút báo Hiện Diện của Tổng Liên Đoàn Sinh Viên Công Giáo
Việt Nam để thực hiện một cuộc phỏng vấn (Anh NTQ hiện ở Houston).
Lần thứ hai gặp
Huỳnh Tấn Mẫm vào khoảng năm 1976-1977 khi tôi đến nhà anh nằm tận cùng một hẻm
lớn trên đường Pasteur. Khi đó Huỳnh Tấn Mẫm mới được biên chế vào Quốc hội
thống nhất cả nước.
Tôi đến theo lời
mời của NLD vợ Huỳnh Tấn Mẫm, cùng dạy học chung trường với tôi, để lấy tiền
chiếc TV đã bán thiếu trước đó một tháng theo ước hẹn. Vì nghe NLD nói con gái
nhỏ thích coi TV, cứ phải qua nhà hàng xóm coi nên muốn mua một TV cũ. Nghe vậy
người viết nói đang cần tiền, có TV cũ muốn bán, vợ Huỳnh Tấn Mẫm ngỏ ý muốn
mua với điều kiện cho khất lại một tháng mới gom đủ 200 đồng (tiền mới, lương
giáo viên lúc đó đồng hạng 30 đồng một tháng) để trả.
Nhưng khi đến nhà
vợ Huỳnh Tấn Mẫm nói vẫn chưa đủ, nhờ người viết chạy Honda chở qua nhà Thượng
tá X… bố vợ anh ở căn biệt thự nằm ở góc đường Hai Bà Trưng và Phan Thanh Giản
(tức Điện Biên Phủ bây giờ) để mượn thêm bố mẹ mới đủ 200 đồng (tiền mới) trả
cho tôi.
Một đảng
viên cộng sản phản tỉnh muộn màng.
Tôi biết Huỳnh Tấn
Mẫm nhưng có lẽ huỳnh tấn mẫm không biết tôi, mà có biết cũng không thể nhớ tôi
là ai. Vì trước sau tôi chỉ gặp anh đúng hai lần, lần đầu trước và lần thứ hai
cũng là lần cuối sau 30-4-1975. Nhưng NLD vợ anh biết và có lẽ còn nhớ tôi vì
có một thời cùng dạy học chung trường (1976-1977).
Tôi với Huỳnh Tấn
Mẫm không là đồng môn vì anh học y khoa, tôi học luật, và về mặt lý tưởng thời
tuổi trẻ cho đến nay chúng tôi hoàn toàn trái ngược: Tôi lý tưởng “Quốc gia dân
tộc, dân chủ pháp trị”, Huỳnh Tấn Mẫm lý tưởng “Cộng sản quốc tế, độc tài toàn
trị”.
Thực tế, tôi sinh
ra ở Miền Bắc di cư vào Miền Nam năm 1954 để lánh nạn cộng sản; còn Huỳnh Tấn
Mẫm sinh ra và được sống tại Miền Nam, nhưng thời tuổi trẻ lại ngưỡng vọng và
đi theo cộng sản Bắc Việt để tiếp tay cộng sản hóa Miền Nam.Vì Huỳnh Tấn Mẫm
cũng như những người tuổi trẻ một thời theo cộng sản, đã lầm tưởng chính quyền
trong chế độ dân chủ pháp trị VNCH ở Miền Nam là công cụ tay sai “Đế Quốc Mỹ”
mà không biết rằng chính quyền trong chế độ độc tài đảng trị Việt Nam Dân Chủ
Cộng Hòa (VNDCCH) ở Miền Bắc cũng là công cụ tay sai của các đế quốc công sản
Nga - Trung Quốc, lầm tưởng rằng guồng máy công quyền và xã hội trong chế độ
quốc gia VNCH ở Miền Nam đầy tham nhũng, thối nát, áp bức, bất công, mà không
biết rằng thực tế guồng máy công quyền và xã hội trong chế độ cộng sản VNDCCH ở
Miền Bắc còn tệ hại hơn nhiều.
Tất cả sự lầm
tưởng này, chỉ sau ngày 30/4/1975 khi sống dưới chế độ cộng sản dưới bảng hiệu
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Huỳnh Tấn Mẫm và những kẻ tuổi trẻ lầm lạc
như anh mới dần dần ngộ ra được đâu là sự thật, đâu là chính tà.
Ngộ ra được sự
thật, biết đâu là chính tà là điều tốt, nhưng quan trọng hơn là phải biết “phản
tỉnh” từ nhận thức đến hành động càng sớm càng tốt để hạn chế và khắc phục hậu
quả do nhận thức và hành động sai lầm gây ra mới là điều thiết yếu.
Tiếc rằng Huỳnh
Tấn Mẫm và những anh chị em thanh niên, sinh viên học sinh cùng thời vì lầm
tưởng đã tham gia “Phong trào” dù đã “ngộ ra” rất sớm, nhưng hầu hết đã phản
tỉnh quá trễ. Cá nhân Huỳnh Tấn Mẫm giờ đây sau 39 năm (1975 - 2014) mới công
khai nói lên sự “phản tỉnh” một cách yếu ớt qua “Thư tâm tình của Huỳnh Tấn Mẫm
gởi các bạn thanh niên - sinh viên - học sinh” đề ngày 4/7/2014.
Tôi đã đọc kỹ “Thư
tâm tình” của Huỳnh Tấn Mẫm, nếu so với bài “Viết trong những ngày nằm bịnh”
công bố gần một năm trước đây của cựu đảng viên cộng sản Lê Hiếu Đằng có cùng
cảnh ngộ lầm lạc như anh, thì thấy sự “phản tỉnh” của anh quá yếu về nhiều mặt,
chủ yếu là về nhận thức và hành động.
Về mặt nhận thức,
“Thư tâm tình” chỉ đưa ra những nhận thức chung chung ai cũng biết về sự yếu
kém của “guồng máy công quyền”, xã hội suy đồi, bất công trong chế độ hiện tại,
sự hèn yếu của tầng lớp lãnh đạo Đảng và Nhà nước trong chế độ hiện tại trước
hiểm họa Trung quốc xâm lăng từng bước lãnh thổ, lãnh hải, biển đảo của Việt
Nam.
Tuyệt nhiên Huỳnh
Tấn Mẫm không dám có những phê phán mạnh bạo, bầy tỏ một thái độ dứt khoát
chống lại và đòi thay thế “chế độ độc đảng, độc tài toàn toàn trị” bằng một “chế
độ đa đảng, dân chủ pháp trị” như Lê Hiếu Đằng đã viết.
Tuyệt nhiên anh
không nói gì về quá khứ để hối hận đã sai lầm khi đi theo cộng sản, hối tiếc vì
đã có những hành động góp phần với đảng Cộng sản làm suy đồi toàn diện đất
nước.
Về mặt hành động,
trong “Thư tâm tình” Huỳnh Tấn Mẫm đã không đưa ra được một đề nghị cụ thể nào
để thay đổi tình hình chính trị có lợi cho dân cho nước, ít ra như Lê Hiếu
Đằng, chẳng hạn đã đề nghị thành lập một “Đảng Dân Chủ Xã Hội” đối trọng với
“Đảng Cộng Sản Việt Nam” đang độc quyền, độc tôn thống trị trong một chế độ độc
tài toàn trị hiện nay.
Ngoài lời kêu gọi
tuổi trẻ “Thanh niên - sinh viên - học sinh” bằng những sáo ngữ, cá nhân anh đã
chẳng dám có một hành động dứt khoát, cụ thể nào, chẳng hạn từ bỏ đảng Cộng sản
như Lê Hiếu Đằng đã làm, hay quyết liệt hơn, đứng ra phát động một phong trào
xuống đường chống chế độ độc tài toàn trị, đòi các quyền dân chủ dân sinh, đòi
chuyển đổi qua chế độ đa đảng, dân chủ pháp trị, như anh và các sinh viên nằm
vùng trước đây đã làm trong cái gọi là “Phong trào thanh niên - sinh viên - học
sinh đấu tranh chống Mỹ-Thiệu.”
Phải chăng trước
đây trong chế độ dân chủ pháp trị VNCH ở Miền Nam, Huỳnh Tấn Mẫm và các đồng
chí của anh dám “đấu tranh” vì biết rằng dù có bị bắt bỏ tù, sinh mạng vẫn được
bảo toàn, lại được nổi tiếng, có công với “cách mạng” (Đỏ). Còn bây giờ, Huỳnh
Tấn Mẫm và các đồng chí của anh không dám làm trong chế độ độc tài toàn trị
Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, vì ngoài việc bị bỏ tù, gia đình anh còn
mất tất cả đặc quyền đặc lợi mà 39 năm qua đã được Đảng và chế độ cho an hưởng?
Như vậy người ta
có thể nghĩ Huỳnh Tấn Mẫm chỉ có gan xúi tuổi trẻ làm, còn mình thì thoái thác
rằng “Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể
cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân
tộc.”
Nhưng việc nước là
việc chung, lòng yêu nước không quan hệ ở tuổi tác, mỗi lứa tuổi có cách hành
động thể hiện lòng yêu nước khác nhau, đạt hiệu quả khác nhau. Đọc “Thư tâm
tình” của Huỳnh Tấn Mẫm người đọc có cảm tưởng anh đang tìm cách trút trách
nhiệm làm thay đổi bộ mặt đất nước tốt đẹp hơn cho tuổi trẻ. Còn anh chẳng nhận
chút trách nhiệm nào về quá khứ theo Cộng sản cũng như trách nhiệm tương lai
làm tiêu vong chế độ Cộng sản, dân chủ hóa đất nước.
Tôi thành tâm mong
Huỳnh Tấn Mẫm sẽ có thêm nghị lực, quyết tâm để có được những hành động tiếp
theo trong những ngày tới, để mọi người tin tưởng anh đã “Phản tỉnh hoàn toàn,
thực sự” không chỉ về mặt nhận thức mà còn chứng tỏ bằng hành động dứt khoát,
quyết liệt.
Thiện Ý.
Houston, ngày 11
tháng 7 năm 2014.
20.
Từ thư ngỏ của
Huỳnh Tấn Mẫm đến thư ngỏ của 61 đảng viên cộng sản chỉ là sự phản tỉnh nửa
vời.
Thiện Ý
Công luận trong và ngoài Việt Nam đang quan tâm bàn tán về một Thư ngỏ của
61 đảng viên cộng sản từng giử các chức vị cao cấp trong bộ máy Đảng Cộng Sản
và Nhà nước Việt Nam, tiêu biểu là những đảng viên kỳ cựu
và nổi tiếng như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, giáo sư Hoàng Tụy, giáo sư Tương Lai,
Nguyễn Trung, Huỳnh Kim Báu, Nguyên Ngọc, Hạ Đình Nguyên, Kha Lương Ngãi, Tô
Nhuận Vỹ, Lữ Phương, Nguyễn Thị Kim Chi, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Đăng Doanh, Chu Hảo,
Phạm Chi Lan...
Đọc qua nội dung Thư ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản kỳ cựu, ai
cũng thấy tương tự như Thư Tâm tình của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm,
có khác chăng là Thư Ngỏ của tập thể thì gửi cho các nhà lãnh đảo hàng đầu của
đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) yêu cầu một sự đổi thay chế độ chính trị và toàn
diện đất nước, còn Thư Tâm tình của cá nhân Huỳnh Tấn Mẫm thì gửi cho các thanh
biên sinh viên học sinh như một thúc đẩy thế hệ trẻ dấn thân làm thay đổi Đất
Nước.
Thật vậy, nội dung Thư Ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản kỳ cựu cũng
như Thư tâm tình của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm đều đưa ra những
nhận thức chung chung về thực trạng đất nước trước hai hiểm họa nội xâm và ngoại
xâm, rồi quy trách tất cả do sự lãnh đạo sai lầm của đảng Cộng Sản Việt Nam (tất
nhiên rồi).Những hiểm họa ấy ai cũng biết đã thể hiện trên thực
tế qua sự yếu kém của “guồng máy công quyền”, tệ trạng tham nhũng,xã hội suy đồi,
bất công trong chế độ hiện tại, sự hèn yếu của tầng lớp lãnh đạo Đảng và Nhà nước
trong chế độ hiện tại trước hiểm họa Trung quốc xâm lăng từng bước lãnh thổ,
lãnh hải, biển đảo của Việt Nam.v.v…
Chẳng hạn, thư ngỏ mở đầu
viết “Từ nhiều năm nay, Đảng Cộng sản Việt
Nam (ĐCSVN) dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã
hội theo mô hình xô-viết, được coi là dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin. Công cuộc đổi
mới gần ba nươi năm qua nhằm sửa chữa sai lầm về đường lối kinh tế nhưng chưa
triệt để, trong khi vẫn giữ nguyên thể chế độc đảng toàn trị kìm hãm tự do, dân
chủ và chia rẽ dân tộc. Đường lối sai cùng với bộ máy cầm quyền quan liêu, tha
hóa tạo điều kiện cho sự lộng hành của các nhóm lợi ích bất chính gắn với tệ
tham nhũng, đưa đất nước lâm vào khủng hoảng toàn diện, ngày càng tụt hậu so với
nhiều nước xung quanh.”
Thế nhưng, tất cả đều dừng
lại ở mức độ phê phán, rồi kêu gọi các lãnh đạo hàng đầu đảng CSVN tự nguyện tự
giác thay đổi chế độ chính trị và đường lối cai trị theo chiều hướng dân chủ đa
nguyên, đa đảng. Thư ngỏ của 61 đảng viên kỳ cựu của đảng CSVN viết“Trước tình thế hiểm nghèo của đất nước, với
trách nhiệm và vị thế của mình, ĐCSVN tự giác và chủ động thay đổi Cương lĩnh,
từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối
dân tộc và dân chủ, trọng tâm là chuyển đổi thể chế chính trị từ toàn trị sang
dân chủ một cách kiên quyết nhưng ôn hòa.”
Đây là điều mà nhiều cá
nhân và tập thể đảng viên cộng sản đã làm trong quá khứ, không có gì mới và chắc
chắn cũng không có hiệu quả thực tế.
Thực tế muốn những lời
kêu gọi có hiệu quả thì cần đi kèm nhiều động tác khác nữa, trong đó có hành động
cụ thể, cương quyết và triệt để hơn của chính những cá nhân và tập thể đảng
viên cộng sản đã đưa ra được những nhận
thức đúng đắn về thực trạng suy đồi toàn diện Đất Nước, nếu không mới chỉ chứng
tỏ được sự “phản tỉnh” của chính họ, một sự “phản tỉnh nửa với”, không có tác dụng
gì làm chuyển biến được tình hình Đất Nước.
Thật vậy, từ Thư tâm
tình với giới trẻ của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm ngày 4-7-2014, đến
Thư ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản ngày 28-7 mới đây gửi cho Đảng CSVN,
tất cả chỉ là sự “Phản tỉnh nửa vời”; nghĩa là mới chỉ phản tỉnh về mặt nhận thức,
là nhận ra được những sai lầm trong quá khứ đến hiện nay của Đảng CSVN về đối nội
cũng như đối ngoại, đã gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài
cho Đất nước.Thế nhưng vẫn đứng trong tư thế, hàng ngũ đảng viên CS mà nhận thức,
phê phán và đòi hỏi “Đảng Ta “ phải đổi thay.Trong khi chính mình đã không giám
làm một cuộc đổi thay cá nhân dễ dàng nhất, có thể làm được, để tỏ rõ lập trường dứt khoát đứng vế phía dân
chủ, chống lại độc tài toàn trị, là cá nhân và tập thể cùng lúc công khai tách
ra khỏi đảng CSVN. Tất nhiên động tác này vẫn chưa đủ chứng tỏ một sự “Phản tỉnh
hoàn toàn” mà còn cần nhiều động tác quyết liệt tiếp theo, như là cùng nhau hội
tụ trở thành bộ tham mưu lãnh đạo quần chúng đấu tranh, dưới mọi hình thức, từ
ôn hòa bất bạo động đến bạo động, tạo áp lực cần thiết buộc đảng CSVN phải “Tự nguyện tự giác” thay đổi theo chiếu
hướng tốt đẹp cho dân cho nước, nếu không sẽ bị chính sức mạnh đấu tranh của quần
chúng nhân dân buộc đảng CSVN phải thay đổi. Hệ quả này thực sự không người Việt
Nam yêu nước nào mong muốn, vì sẽ có hậu quả tàn hại cho dân, cho nước và khó
tránh khỏi số phận bi thảm cho chính những người lãnh đạo hàng đầu cũng như cho
toàn đảng CSVN.
Bởi vì, hơn ai hết những
người cộng sản Việt Nam đều biết rõ luận điểm Mác-Lê về đấu tranh giai cấp, rằng
“Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”
và rằng “Cách mạng là sự nghiệp của quần
chúng nhân dân”.
Chúng tôi thành tâm mong muốn cá nhân đảng
viên cộng sản như Huỳnh Tấn Mẫm qua Thư tâm tình với giới trẻ hay tập thể 61 đảng
viên cộng sản mới đây bầy tỏ qua Thư ngỏ gửi Đảng CSVN, không chỉ dừng lại ở sự
“Phản tỉnh nửa với” mà cần có những hành động tiếp theo vừa chứng tỏ sự “Phản tỉnh
hoàn toàn”, vừa có hiệu quả thực tiễn cho các hoạt động đấu tranh vì sự nghiệp
dân chủ Đất Nước.
Chúng tôi cũng thành
tâm mong muốn toàn thể các đảng viên đảng CSVN “Phản tỉnh tập thể” tạo áp lực cần
thiết làm chuyển biến “Não trạng sơ cứng” của một nhóm lãnh đạo hàng đầu của đảng
CSVN, theo chiếu hướng có lợi cho dân cho nước.
Thiện Ý
Houston,
ngày 29 tháng 7 năm 2014.
* Xin vào voatiengviet.com, mục Ban đọc làm báo để đọc những ý kiến
phản hồi về bài viết này.
20.
Từ thư ngỏ của
Huỳnh Tấn Mẫm đến thư ngỏ của 61 đảng viên cộng sản chỉ là sự phản tỉnh nửa
vời.
Thiện Ý
Công luận trong và ngoài Việt Nam đang quan tâm bàn tán về một Thư ngỏ của
61 đảng viên cộng sản từng giử các chức vị cao cấp trong bộ máy Đảng Cộng Sản
và Nhà nước Việt Nam, tiêu biểu là những đảng viên kỳ cựu
và nổi tiếng như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, giáo sư Hoàng Tụy, giáo sư Tương Lai,
Nguyễn Trung, Huỳnh Kim Báu, Nguyên Ngọc, Hạ Đình Nguyên, Kha Lương Ngãi, Tô
Nhuận Vỹ, Lữ Phương, Nguyễn Thị Kim Chi, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Đăng Doanh, Chu Hảo,
Phạm Chi Lan...
Đọc qua nội dung Thư ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản kỳ cựu, ai
cũng thấy tương tự như Thư Tâm tình của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm,
có khác chăng là Thư Ngỏ của tập thể thì gửi cho các nhà lãnh đảo hàng đầu của
đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) yêu cầu một sự đổi thay chế độ chính trị và toàn
diện đất nước, còn Thư Tâm tình của cá nhân Huỳnh Tấn Mẫm thì gửi cho các thanh
biên sinh viên học sinh như một thúc đẩy thế hệ trẻ dấn thân làm thay đổi Đất
Nước.
Thật vậy, nội dung Thư Ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản kỳ cựu cũng
như Thư tâm tình của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm đều đưa ra những
nhận thức chung chung về thực trạng đất nước trước hai hiểm họa nội xâm và ngoại
xâm, rồi quy trách tất cả do sự lãnh đạo sai lầm của đảng Cộng Sản Việt Nam (tất
nhiên rồi).Những hiểm họa ấy ai cũng biết đã thể hiện trên thực
tế qua sự yếu kém của “guồng máy công quyền”, tệ trạng tham nhũng,xã hội suy đồi,
bất công trong chế độ hiện tại, sự hèn yếu của tầng lớp lãnh đạo Đảng và Nhà nước
trong chế độ hiện tại trước hiểm họa Trung quốc xâm lăng từng bước lãnh thổ,
lãnh hải, biển đảo của Việt Nam.v.v…
Chẳng hạn, thư ngỏ mở đầu
viết “Từ nhiều năm nay, Đảng Cộng sản Việt
Nam (ĐCSVN) dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã
hội theo mô hình xô-viết, được coi là dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin. Công cuộc đổi
mới gần ba nươi năm qua nhằm sửa chữa sai lầm về đường lối kinh tế nhưng chưa
triệt để, trong khi vẫn giữ nguyên thể chế độc đảng toàn trị kìm hãm tự do, dân
chủ và chia rẽ dân tộc. Đường lối sai cùng với bộ máy cầm quyền quan liêu, tha
hóa tạo điều kiện cho sự lộng hành của các nhóm lợi ích bất chính gắn với tệ
tham nhũng, đưa đất nước lâm vào khủng hoảng toàn diện, ngày càng tụt hậu so với
nhiều nước xung quanh.”
Thế nhưng, tất cả đều dừng
lại ở mức độ phê phán, rồi kêu gọi các lãnh đạo hàng đầu đảng CSVN tự nguyện tự
giác thay đổi chế độ chính trị và đường lối cai trị theo chiều hướng dân chủ đa
nguyên, đa đảng. Thư ngỏ của 61 đảng viên kỳ cựu của đảng CSVN viết“Trước tình thế hiểm nghèo của đất nước, với
trách nhiệm và vị thế của mình, ĐCSVN tự giác và chủ động thay đổi Cương lĩnh,
từ bỏ đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội, chuyển hẳn sang đường lối
dân tộc và dân chủ, trọng tâm là chuyển đổi thể chế chính trị từ toàn trị sang
dân chủ một cách kiên quyết nhưng ôn hòa.”
Đây là điều mà nhiều cá
nhân và tập thể đảng viên cộng sản đã làm trong quá khứ, không có gì mới và chắc
chắn cũng không có hiệu quả thực tế.
Thực tế muốn những lời
kêu gọi có hiệu quả thì cần đi kèm nhiều động tác khác nữa, trong đó có hành động
cụ thể, cương quyết và triệt để hơn của chính những cá nhân và tập thể đảng
viên cộng sản đã đưa ra được những nhận
thức đúng đắn về thực trạng suy đồi toàn diện Đất Nước, nếu không mới chỉ chứng
tỏ được sự “phản tỉnh” của chính họ, một sự “phản tỉnh nửa với”, không có tác dụng
gì làm chuyển biến được tình hình Đất Nước.
Thật vậy, từ Thư tâm
tình với giới trẻ của cá nhân đảng viên cộng sản Huỳnh Tấn Mẫm ngày 4-7-2014, đến
Thư ngỏ của tập thể 61 đảng viên cộng sản ngày 28-7 mới đây gửi cho Đảng CSVN,
tất cả chỉ là sự “Phản tỉnh nửa vời”; nghĩa là mới chỉ phản tỉnh về mặt nhận thức,
là nhận ra được những sai lầm trong quá khứ đến hiện nay của Đảng CSVN về đối nội
cũng như đối ngoại, đã gây hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài
cho Đất nước.Thế nhưng vẫn đứng trong tư thế, hàng ngũ đảng viên CS mà nhận thức,
phê phán và đòi hỏi “Đảng Ta “ phải đổi thay.Trong khi chính mình đã không giám
làm một cuộc đổi thay cá nhân dễ dàng nhất, có thể làm được, để tỏ rõ lập trường dứt khoát đứng vế phía dân
chủ, chống lại độc tài toàn trị, là cá nhân và tập thể cùng lúc công khai tách
ra khỏi đảng CSVN. Tất nhiên động tác này vẫn chưa đủ chứng tỏ một sự “Phản tỉnh
hoàn toàn” mà còn cần nhiều động tác quyết liệt tiếp theo, như là cùng nhau hội
tụ trở thành bộ tham mưu lãnh đạo quần chúng đấu tranh, dưới mọi hình thức, từ
ôn hòa bất bạo động đến bạo động, tạo áp lực cần thiết buộc đảng CSVN phải “Tự nguyện tự giác” thay đổi theo chiếu
hướng tốt đẹp cho dân cho nước, nếu không sẽ bị chính sức mạnh đấu tranh của quần
chúng nhân dân buộc đảng CSVN phải thay đổi. Hệ quả này thực sự không người Việt
Nam yêu nước nào mong muốn, vì sẽ có hậu quả tàn hại cho dân, cho nước và khó
tránh khỏi số phận bi thảm cho chính những người lãnh đạo hàng đầu cũng như cho
toàn đảng CSVN.
Bởi vì, hơn ai hết những
người cộng sản Việt Nam đều biết rõ luận điểm Mác-Lê về đấu tranh giai cấp, rằng
“Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”
và rằng “Cách mạng là sự nghiệp của quần
chúng nhân dân”.
Chúng tôi thành tâm mong muốn cá nhân đảng
viên cộng sản như Huỳnh Tấn Mẫm qua Thư tâm tình với giới trẻ hay tập thể 61 đảng
viên cộng sản mới đây bầy tỏ qua Thư ngỏ gửi Đảng CSVN, không chỉ dừng lại ở sự
“Phản tỉnh nửa với” mà cần có những hành động tiếp theo vừa chứng tỏ sự “Phản tỉnh
hoàn toàn”, vừa có hiệu quả thực tiễn cho các hoạt động đấu tranh vì sự nghiệp
dân chủ Đất Nước.
Chúng tôi cũng thành
tâm mong muốn toàn thể các đảng viên đảng CSVN “Phản tỉnh tập thể” tạo áp lực cần
thiết làm chuyển biến “Não trạng sơ cứng” của một nhóm lãnh đạo hàng đầu của đảng
CSVN, theo chiếu hướng có lợi cho dân cho nước.
Thiện Ý
Houston,
ngày 29 tháng 7 năm 2014.
* Xin vào voatiengviet.com, mục Ban đọc làm báo để đọc những ý kiến
phản hồi về bài viết này.
21.
Ðảng viên CS
Nguyễn Ðăng Trừng bị khai trừ, một bài học cho những đảng viên CS phản tỉnh nửa
vời
Ngày 30-7, ông Trần Văn Nam, Ủy viên Ủy
ban Kiểm tra Thành ủy TP HCM – đã công bố Quyết định số 3030 – QĐNS/TU về việc
thi hành kỷ luật đảng viên Nguyễn Đăng Trừng, Bí thư Đảng đoàn, luật sư Chủ
nhiệm Đoàn Luật sư TP HCM.
Sau khi đọc bản
tin trên mạng internet, chúng tôi không ngạc nhiên mà chỉ tiếc là ông Nguyễn
Đăng Trừng đã không hành động như người bạn đồng môn chí thân Lê Hiếu Đằng,
cũng là đồng chí hoạt động nằm vùng cho Việt cộng và trở thành một trong những
thủ lãnh hàng đầu của cái gọi là “Phong trào thanh niên, sinh viên, học sinh
đấu tranh chống Mỹ-Ngụy”(Sau đây xin gọi tắt “Phong trào”).
Lê Hiếu Đằng đã
“phản tỉnh” trước khi qua đời một thời gian ngắn, tuy muộn màng, nhưng dứt
khoát bằng hành động tự thú sai lầm và công khai tuyên bố quyết định ra khỏi
đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN), cùng một số hành động sau đó. Trong khi Nguyễn
Đăng Trừng, theo chỗ chúng tôi được biết, cũng đã “phản tỉnh” từ lâu như Lê
Hiếu Đằng và hầu hết các đảng viên được kết nạp qua “Phong trào”, nhưng vẫn
giấu mặt, để giờ đây bị khai trừ khỏi đảng. Đã thế, điều gây thắc mắc cho mọi
người quan tâm, là không biết luật sư Nguyễn Đăng Trừng nghĩ sao, có toan tính
gì mà lại gửi văn thư số 135D/ĐLS ngày 1-8-2014 “Về việc yêu cầu thu hồi quyết
định kỷ luật”?
I/- ĐÔI
NÉT VỀ LUẬT SƯ NGUYỄN ĐĂNG TRỪNG
Luật sư Nguyễn Đăng
Trừng sinh năm 1942 tại Quảng Ngãi, học luật tại Đại học Luật khoa Sài Gòn cùng
với người em trai là Nguyễn Đăng Liêm, cả hai đều được Việt cộng móc nối tham
gia “Phong trào” và được bí mật kết nạp vào đảng CSVN. Nguyễn ĐăngTrừng, từng
là Chủ tịch Ban Đại diện Sinh viên đoàn Luật khoa và Chủ tịch Tổng Hội Sinh
viên Sài Gòn. Trong biến cố Tết Mậu Thân 1968, Nguyễn Đăng Trừng cùng Lê Hiếu
Đằng tham gia “Liên minh các Lực lượng Dân tộc Dân chủ và Hòa bình” của Luật sư
Trịnh Đình Thảo như một lực lượng chính trị quần chúng hổ trợ cho cái gọi là
cuộc “Tổng tiến công và nổi dậy” trên khắp các thành thị Miền Nam để cướp chính
quyền. Vì tham gia Liên minh này, Nguyễn Đăng Trừng và một số cựu sinh viên
luật nằm vùng khác cũng như nhiều sinh viên nằm vùng ở các phân khoa khác đã lộ
mặt nên phải trốn vào bưng, sau khi làm cuộc “Tổng tiến công” mà không thấy
nhân dân nổi dậy (mà chỉ thấy nhân dân bỏ chạy khi VC đến) nên đã bị
thảm bại.
Sau 30-4-1975 cả
hai anh em Trừng và Liêm đều trở thành sĩ quan công an tại Thành phố HCM. Theo
một công an là cấp dưới của Nguyễn Đăng Trừng phạm tội tham ô bị nhốt chung
phòng với người viết ở Sở Công an Thành phố khoảng năm 1979-1980, thì lúc đó
Trừng mang cấp bậc Đại úy công an Đội trưởng KT.2 (Phòng bảo vệ kinh tế). Người
công an này cho biết ông Trừng rất thanh liêm, điển hình là tem phiếu cấp mua
xăng dùng không hết thì trả lại, không đem bán lại kiếm thêm tiền “cải thiện”
(đời sống vốn khó khăn lúc bấy giờ) như phần đông cán bộ công nhân viên khác.
Ông Trừng chỉ có tật hay nổi nóng với cấp dưới….
Sau này chúng tôi
được biết thêm, Nguyễn Đăng Trừng cùng em trai là Trung úy Công an Nguyễn Đăng
Liêm (từng giữ chức Trưởng Công an Cảng Sài Gòn) đều bị thuyên chuyển ra khỏi
ngành công an. Nguyễn Đăng Trừng thì thuyên chuyển qua giữ chức Phó Đoàn bào
chữa viên nhân dân Thành phố HCM (lúc đó chưa có quy chế luật sư đoàn) mà
Trưởng đoàn là Triệu Quốc Mạnh, một Thẩm phán công tố Việt Nam Cộng Hòa, cũng
là một đồng môn luật khoa hoạt động nằm vùng cho Việt cộng. Năm 1989 Đoàn Luật
sư Thành phố HCM được thành lập, một thời gian sau, Triệu Quốc Mạnh được cử làm
Khoa Trưởng trường luật đầu tiên tại Sài Gòn để đáp ứng với chính sách “Mở
cửa”, Nguyễn Đăng Trừng lên thay làm Chủ nhiệm đoàn Luật sư Thành phố HCM cho
đến ngày bị khai trừ khỏi đảng, trước khi tổ chức Đại hội Đoàn Luật sư TP HCM
nhiệm kỳ VI (2013-2018).
Lý do Nguyễn Đăng
Trừng bị khai trừ khỏi đảng CSVN theo Quyết định khai trừ ngày 30-7-2014 là vì
“Theo Kết luận của Ban Thường vụ Thành ủy TP HCM, từ năm 2012, đảng viên Nguyễn Đăng Trừng - Bí thư Đảng đoàn, Chủ nhiệm Đoàn Luật sư TP HCM –
trong lãnh đạo, điều hành hoạt động của Đảng đoàn đã có khuyết điểm, vi phạm,
xem nhẹ vai trò lãnh đạo của Đảng đoàn đối với hoạt động của Đoàn Luật sư TP
HCM, không tổ chức cho Đảng đoàn thực hiện chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn của
Đảng đoàn theo Quy chế làm việc đã ban hành. Thực hiện công tác phân công, bổ
nhiệm, đề bạt một số cán bộ tại Đoàn Luật sư TP HCM vi phạm nguyên tắc tập
trung dân chủ trong công tác cán bộ của Đảng, vi phạm Quy chế làm việc của Đảng
đoàn. Chỉ đạo chuẩn bị nhân sự Đại hội Đoàn Luật sư TP HCM nhiệm kỳ VI
(2013-2018) không đúng quy trình, thiếu công khai, minh bạch, phong cách lãnh
đạo thiếu dân chủ, độc đoán…”
Như vậy là
quá rõ, tóm gọn lý do Nguyễn Đăng Trừng bị khai trừ là vì đã thực hiện nhiệm vụ
Chủ nhiệm Đoàn Luật sư Thành Phố HCM một cách tùy tiện theo sáng kiến cá nhân,
ra ngoài sự lãnh đạo của Đảng.
II/- MỘT
BÀI HỌC CHO CÁC ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN PHẢN TỈNH NỬA VỜI
Ls Nguyễn
Đăng Trừng là một đồng môn Luật khoa Sài Gòn, không xa lạ với người viết, song
không phải là bạn, càng không phải là “đồng chí” về mặt lý tưởng, vì ngay từ
thời tuổi trẻ đến nay người viết vẫn đứng trên lập trường Quốc gia Dân Tộc,
kiên trì đấu tranh cho lý tưởng tự do, dân chủ. Trong khi đồng môn Nguyễn Đăng
Trừng cho đến lúc này bề ngoài vẫn tỏ ra trung thành với lý tưởng cộng sản, thể
hiện qua thực tế vẫn đứng trong hàng ngũ của đảng CSVN, dù bị khai trừ vẫn gửi
thư yêu cầu lãnh đạo đảng bộ Thành phố HCM rút lại quyết định khai trừ.
Thế nhưng, theo
nhận định của chúng tôi, Ls Nguyễn Đăng Trừng cũng như cố Luật gia Lê Hiếu Đằng
và hầu hết các đảng viên đảng CSVN nói chung, các đảng viên được kết nạp vào
đảng qua “Phong trào” trước năm 1975 nói riêng, nhờ thực tế đều đã lần hồi
“phản tỉnh” từ lâu. Nhưng tất cả chỉ là sự “phản tỉnh nửa vời và còn giấu mặt”
vì không dám công khai nói lên sự phản tỉnh của mình và không dám có những hành
động cụ thể, tích cực tiếp theo để cải sửa những sai lầm của đảng CSVN, để
chứng tỏ một sự phản tỉnh hoàn toàn.Vì vậy, về mặt khách quan, người ta cho
rằng họ là những kẻ vì sợ bị bộ máy chuyên chính trấn áp, sợ tù tội, sợ mất đặc
quyền, đặc lợi vốn dành cho giai cấp cán bộ đảng viên, nên đã chọn thái độ “mũ
ni che tai” hay “ngậm miệng ăn tiền”. Nhưng về mặt chủ quan, để biện minh cho
thái độ này thì cho đây là sự chọn lựa khôn ngoan, phù hợp với thực tế khi mà
tương quan lực lượng vẫn chưa cân sức giữa đảng và chế độ độc tài toàn trị CS
tại Việt Nam với các lực lượng chống đảng và chế độ. Nghĩa là “tình thế cách
mạng chưa chín muồi” nên các đảng viên dù phản tỉnh vẫn giấu mặt chờ thời, để
có “vỏ bọc đảng viên” thực hiện “đấu tranh nội bộ” chống lại những sai trái của
Đảng, dù không đạt hiệu quả cao, nhưng an toàn và ít nhiều góp phần thúc đẩy
Đảng lùi dần về phía dân chủ, tạo ra “tình thế cách mạng chín muồi”. Đây là
cách biện minh của những đảng viên CS phản tỉnh nửa vời. Phải chăng Nguyễn Đăng
Trừng cũng đã và đang thực hiện theo cách biện minh này?
Cách biện minh
trên có phải chỉ là ngụy biện để che đậy thực chất hèn nhát của các đảng viên
CS dù phản tỉnh vẫn không giám công khai nói lên và chứng tỏ sự phản tỉnh của
mình bằng hành động? Để có câu trả lời chính xác, đề nghị các đảng viên CS
sản phản tỉnh nửa vời và còn giấu mặt hãy đọc lại lời của cựu đảng viên Lê Hiếu
Đằng sau khi phản tỉnh đã Viết trong những ngày nằm bịnh như lời trăn trối với các
đồng chí cùng cảnh ngộ trước khi nhắm mắt, rằng “ … Tôi muốn nhắn anh chị em
đảng viên trong đảng còn tâm huyết thì không có thời điểm nào thuận lợi bằng
thời điểm này để tỏ thái độ để đấu tranh. Nếu bây giờ cứ nói tình hình lúc này
chưa chín muồi, hoặc là chưa đúng lúc, thì bao giờ mới đúng lúc, mới chín muồi?
Chính mình phải tác động để tình hình chín muồi chứ không lẽ ngồi chờ sung rụng
à? Quan điểm ấy rất là tiêu cực, mọi người phải tích cực lên, đấu tranh mạnh
mẽ, kể cả không sợ bắt bớ tù đày.. .. Tôi hy vọng nhân sỹ trí thức đừng có đặt
vấn đề chưa chín muồi hoặc là chưa đúng lúc. Chín muồi là do tác động của xã
hội dân sự. Xã hội dân sự mạnh lên thì sẽ có tác động. Mà muốn xã hội dân sự
mạnh thì nhân sỹ trí thức phải làm.Vậy thôi.” Nguồn Bô
Xít VN
Vậy thì, từ sự
kiện đảng viên CS Nguyễn Đăng Trừng bị khai trừ khỏi đảng, những đảng viên CS
phản tỉnh nửa vời và còn giấu mặt cần rút ra bài học kinh nghiệm gì?
Theo thiển ý, để
tránh tình trạng bị “bắn sẻ” như đảng viên Nguyễn Đăng Trừng (khai trừ từng
đảng viên phản tỉnh, phản đảng) hay “phản tỉnh lẻ tẻ” chẳng có hiệu quả gì, cần
thiết phải có sự liên kết “phản tỉnh tập thể” cùng lúc của tất cả các đảng viên
đã và đang “phản tỉnh nửa vời và còn giấu mặt”. Vì chỉ có như thế mới tạo được
sức mạnh và sức nặng tổng hợp đủ vô hiệu hóa lực lượng bảo vệ nền chuyên chính
vô sản (bảo vệ Đảng), tạo ra được “Tình thế cách mạng chín muồi”, buộc được “bộ
não xơ cứng của đảng” phải chuyển đổi theo ý nguyện của nhân nhân và chiều
hướng có lợi cho dân cho nước.
Các bài viết
được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập
trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
22.
Quốc hội cần ra
nghị quyết về chủ quyền biển đảo của Việt Nam
16/09/2014
Quốc hội Việt Nam
cần ra nghị quyết tái xác nhận chủ quyền biển đảo của Việt Nam và phủ nhận hiệu
lực pháp lý của các văn kiện ngoại giao, các hiệp ước song phương liên quan đến
biển đảo của Việt Nam do chính phủ hay đảng Cộng sản Việt Nam đã ký kết công
khai hay bí mật với chính phủ và đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng đã không được
Quốc hội thông qua, chiếu theo Hiến pháp Việt Nam và cũng là nguyên tắc chung
về công pháp quốc tế của hầu hết các quốc gia trên thế giới ngày nay trong quan
hệ quốc tế.
Hiến pháp Việt Nam
năm 1992, Điều 84, Khoản 13 qui định về nhiệm vụ và quyền hạn của Quốc Hội “Quyết định chính sách cơ bản về đối ngoại;
phê chuẩn hoặc bãi bõ các điều ước quốc tế đã ký kết hoặc tham gia theo đề nghị
của Chủ tịch nước.”
Sau khi Quốc Hội
ra nghị quyết với nội dung căn bản như trên, chính phủ Việt Nam (Bộ Ngoại Giao)
cũng cần soạn thảo và công bố Sách
Trắng về chủ quyền biển đảo của Việt Nam với những căn cứ lịch sử, pháp lý, hành chánh và sự chiếm dụng thực
địa lâu dài của Việt Nam. Dựa trên cơ sở này, tái xác nhận chủ quyền Việt Nam
đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và tố cáo nhà cầm quyền Trung Quốc
trước công luận quốc tế về các hành động dùng bạo lực xâm chiếm trái phép các
vùng biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Đồng thời xác định sự chiếm
cứ bất hợp pháp này sẽ không thể trở thành vĩnh viễn và Việt Nam sẽ kiên trì sử
dụng mọi phương cách cần thiết, hữu hiệu trong hiện tại cũng như tương lai để
thu hồi chủ quyền các phần biển đảo của Việt Nam đã bị Trung Quốc xâm chiếm
trái phép.
Vì sao Quốc hội
Việt Nam cần phải ra một nghị quyết và và chính phủ Việt Nam cần công bố Sách Trắng về chủ quyền biển đảo của Việt Nam với nội dung như trên?
Theo nhận định của
chúng tôi là vì, mặc dầu trước phản ứng quyết liệt của nhân dân Việt Nam trong
và ngoài nước cũng như phản ứng mạnh mẽ của công luận quốc tế, Trung Quốc đã
phải rút giàn khoan HD-981 và tàu chiến ra khỏi vùng lãnh hải thuộc chủ quyền
của Việt Nam; và mặc dầu vào cuối tháng 8 năm 2014 vừa qua, Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng của đảng CSVN đã cử đặc sứ Lê Hồng Anh qua Trung Quốc cầu hòa, nhưng
tất cả chỉ là những động tác giả bên ngoài, thực chất bên trong vẫn không làm
thay đổi được gì tình hình thực tế.
Trung Quốc vẫn
chưa và sẽ không bao giờ từ bỏ tham vọng bành trướng, lấn chiếm lãnh thổ và
lãnh hải của Việt Nam. Do tương quan lực lượng không cân sức, Việt Nam đã không
ngăn chặn được hành động xâm lăng của Trung Quốc, để mất phần lớn biển đảo
Hoàng Sa và Trường Sa. Trong hiện tại Việt Nam không đủ thế lực để đòi lại các
phần biển đảo đã mất bằng cả hai phương cách quân sự và pháp lý, ngoại giao.
Thế nhưng trong
tương lai gần xa các thế hệ nhân dân Việt Nam sẽ tìm mọi cách để đòi lại các
phần biển đảo đã bị Trung Quốc chiếm cứ, thông qua các chính quyền hợp pháp
chính đáng của dân, do dân và vì dân. Một trong những phương cách ưu tiên mà
Việt Nam mong muốn trong hiện tại cũng như tương lai, là giải quyết tranh chấp
chủ quyền biển đảo một cách hòa bình thông qua thương lượng, dựa trên luật pháp
và tập quán quốc tế.
Vì vậy, Quốc Hội
Việt Nam cần phải ra một nghị quyết và chính phủ Việt Nam cần công bố Sách Trắng về chủ quyền biển đảo của Việt Nam với nội dung như trên, để bảo lưu tố quyền bất khả
thời tiêu trước các cơ quan tài phán quốc tế mai hậu, cho dù Trung Quốc có
chiếm cứ bất hợp pháp bao lâu các phần biển đảo thuộc Hoàng Sa và Trường Sa của
Việt Nam.
Như mọi người đã
biết, thực tế Trung Quốc trong quá khứ đã dùng bạo lực quân sự xâm chiếm phần
lớn các đảo thuộc hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà trước đó
các chính quyền Việt Nam kế tục quyền quản trị và bảo vệ đất nước, đã thể hiện
chủ quyền bằng sự chiếm giữ thực địa lâu dài và sự xác lập bằng những chứng cứ
lịch sử, pháp lý, hành chánh không thể tranh cãi.
Thế nhưng để biện
minh cho hành động xâm lăng trắng trợn này,Trung Quốc đã đưa ra những căn cứ
ngang ngược (Biển lịch sử, Bản đồ lưỡi bò 9 đoạn, 10 khúc v.v.) để coi hầu hết
Biển Đông đều thuộc chủ quyền của mình. Đồng thời Bắc Kinh cũng chính thức công
bố những văn kiện ngoại giao (như công hàm năm 1958 của cố Thủ tướng Phạm Văn
Đồng, văn thư năm 1956 của Bộ trưởng Ngoại Giao Ung Văn Khiêm v.v.); hay bán
chính thức công bố những bằng chứng về sự cam kết bí mật nhượng quyền biển đảo
của Việt Nam để đổi lấy sự viện trợ có điều kiện trong thời kỳ chiến tranh
“giải phóng Miền Nam”, để cho rằng sự chiếm giữ các hải dảo của Việt Nam cũng
chỉ là để thi hành mật ước để trừ nợ v.v.
Tất nhiên, nhân
dân Việt Nam trong cũng như ngoài nước, những người thừa kế chính danh và là sở
hữu chủ thực sự đất nước đã và sẽ không bao giờ chấp nhận thực tế trên.
Trong hiện tại, cả
hai phương cách đòi lại các vùng biển đảo thuộc hai quần đào Hoàng Sa và Trường
Sa của Việt Nam đều bất khả thi. Đó là phương cách quân sự, phương cách ngoại
giao và pháp lý.
Phương cách quân
sự, là bất khả thi vì tương quan lực lượng giữa Việt Nam và Trung Quốc không
cân sức.
Vì vậy điều tốt
nhất vẫn là Việt Nam mong muốn giải quyết tranh chấp một cách hòa bình thông
qua thương lượng, căn cứ theo luật pháp quốc tế (như Luật Biển 1982 của LHQ),
với sự hậu thuẫn của quốc tế.
Thế nhưng thực tế
cũng đã cho thấy phương cách ngoại giao theo kiều cầu hòa, năn nỉ, nhượng bộ
với kẻ xâm lăng cũng chỉ được kẻ xâm lăng thường tình tạm ngưng chứ vẫn không
từ bỏ ý đồ xâm lăng biển đảo của Việt Nam. Trung Quốc vẫn âm thầm chuẩn bị cho
những bước xâm lăng mới khi có điều kiện và thời cơ thuận lợi.
Còn phương cách
pháp lý thì sao? Đó là việc đưa vụ Trung Quốc xâm chiếm các hải đảo Hoàng Sa và
Trường Sa của Việt Nam ra trước cơ quan tài phán hay trọng tài quốc tế đề đòi
lại chủ quyền. Dẫu biết rằng hiệu quả cưỡng hành khó thành đạt trên thực tế; khi kẻ xâm lăng vẫn ỷ thế mạnh
luôn cự tuyệt không tham gia phương cách pháp lý này.Tương tự như vụ Philippine
kiện Trung Quốc năm 2016 trước Tòa án quốc tế, tuy thắng kiện với bản án bác bỏ mọi tuyên bố chủ quyền bất hợp
pháp của Trung Quốc tại Biển Đông. Và mặc dầu bản án không được thực thi vì
thái độ ngang ngược, bất chấp luật pháp quốc tế của Trung Quốc. Thế nhưng bản
án vẫn có giá trị pháp lý vô thời hạn, để có thể được thi hành trong tương lai
khi Trung Quốc ở thế phải thi hành, không cưỡng lại được.
Nói tóm lại, thực
tế biện pháp quân sự bất khả thi, biện pháp pháp lý khả thi nhưng không thực
hiện được trong hiện tại, nhưng sẽ là cơ sở pháp lý để Việt Nam đòi lại chủ
quyền biển đảo đã bị TRung Quốc cưỡng chiếm bằng bạo lực (Hoàn Sa năm 1974 và
Trường Sa năm 1988). Hiện tại, quốc dân Việt Nam và quốc tế, ai cũng thấy Việt Nam không giữ được và chưa
đòi lại được các phần biển đảo bị Trung Quốc cướp đoạt…tất cả là vì thế lực
quân sự và ngoại giao của Việt Nam còn yếu kém; đã không tạo được sức hậu thuẫn
quốc tế đòi buộc được Trung Quốc trả lại phần biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã
cưỡng chiếm của Việt Nam. Thế nhưng, nhân dân Việt nam chắc chắn không chấp
nhận thực tế để mất một phần biển đảo của Tổ quốc vào tay Trung Quốc. Nếu hiện
tại do thế lực yếu kém không đòi lại được, thì các thế hệ nhân dân Việt Nam
tương lai phải bằng mọi cách và mọi giá đòi lại, khi có thế lực mạnh và thời cơ
thuận lợi.
Phương cách pháp
lý để trong tương lai đòi lại chủ quyền biển đảo bị Trung Quốc cưỡng chiếm
chính là lý do Quốc Hội đương nhiệm cần ra Nghị quyết tái xác nhận chủ quyền
biển đảo của Việt Nam và phủ nhận hiệu lực của các văn kiện ngoại giao, các
hiệp ước song phương liên quan đến biển đảo của Việt Nam do chính phủ hay đảng
Cộng Sản Việt Nam đã ký kết công khai hay bí mật với chính phủ và đảng Cộng sản
Trung Quốc v.v. Tất cả chỉ là để bảo lưu tố quyền bất khả thời tiêu trước cơ
quan tài phán quốc tế sau này.
Các
bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm
hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
23.
VN vẫn cần đưa
tranh chấp Biển Đông với TQ ra trước cơ quan tài phán quốc tế
09.10.2014
Theo nhận định của
chúng tôi và có lẽ cũng của nhiều người, Việt Nam vẫn cần đưa tranh chấp chủ
quyền biển đảo với Trung Quốc ra trước các cơ quan tài phán quốc tế là vì:
1.- Mặc dầu nhà
cầm quyền Trung Quốc sau hơn một tháng xâm chiếm, đã rút giàn khoan HD-981 và
các tàu chiến bảo vệ giàn khoan ra khỏi vùng lãnh hải thuộc thềm lục địa của
Việt Nam, Trung Quốc vẫn chưa từ bỏ tham vọng lấn chiếm đất đai, biển đảo của
Việt Nam bằng bạo lực quân sự.
Trên thực tế, nhà
cầm quyền Trung Quốc đã và đang cho xây dựng các cơ sở hạ tầng như hải cảng,
sân bay, căn cứ quân sự, cơ quan hành chánh trên các đảo thuộc các quần đảo
Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam mà Trung Quốc đã xâm chiếm, với ý định chiếm
cứ lâu dài. Đồng thời, các tàu hải giám của Trung Quốc vẫn tiếp tục tấn công
các tàu của ngư dân Việt Nam khi họ đánh bắt cá trong các vùng biển bao lâu nay
vẫn thuộc chủ quyền của Việt Nam.
2.- Mặc dầu sau
cuộc gặp gỡ giữa Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh của
Việt Nam với Ngoại trường Hoa Kỳ John Kerry vào ngày 2-10-2014 vừa qua, đã đạt
được thỏa thuận trên nguyên tắc, là Hoa Kỳ sẽ bãi bỏ lệnh cấm vận bán vũ khí
sát thương cho Việt Nam, song cho dù thỏa thuận này có được Quốc Hội Hoa Kỳ
thông qua để có giá trị thi hành trên thực tế, thì Việt Nam vẫn chưa đủ sức
quân bình cán cân lực lượng quân sự với Trung Quốc, trừ khi Hoa Kỳ bán vũ khí
nguyên tử hay giúp Việt Nam chế tạo vũ khí nguyên từ (khó xẩy ra do luật quốc tế cấm chế tạo và tàng trữ vũ khí nguyên
tử), hoặc Việt Nam ký kết một hiệp
ước an ninh hổ tương với Hoa Kỳ như Philippines (là điều có thể, nếu các nhà lãnh đạo Việt Nam khôn ngoan hơn). Vì vậy cho đến lúc này, Việt Nam vẫn phải nghiêng
về giải pháp pháp lý, ngoại giao để giải quyết tranh chấp chủ quyền biển đảo
với Trung Quốc. Một trong những phương cách ưu tiên mà Việt Nam mong muốn trong
hiện tại cũng như trong tương lai, là giải quyết tranh chấp chủ quyền biển đảo
một cách hòa bình thông qua thương lượng, dựa trên luật pháp và tập quán quốc
tế.
Giải pháp pháp lý,
ngoại giao đã từng được Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đề cập trong chuyến
đi thăm Philippines (cũng là nạn nhân của
Trung Quốc) vào đầu năm nay và mới
đây tại diễn đàn Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York. Hôm 24-9-2014, Phó Thủ
tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh cũng đã khẳng định Việt Nam sẽ
dựa vào luật pháp quốc tế để tìm cách giải quyết vụ tranh chấp với Trung Quốc.
Ông cho biết mặc dù Trung Quốc đã dùng vũ lực để chiếm cứ quần đảo Hoàng Sa,
Việt Nam vẫn nhất định theo đuổi đường lối hòa bình để giải quyết tranh chấp.
3.- Cho đến nay
Trung Quốc vẫn bảo lưu quyền từ chối tham gia tranh tụng ở bất cứ cơ quan tài
phán quốc tế nào, mà chỉ ỷ vào sức mạnh của một nước lớn để áp chế, xâm lấn
biển đảo các nước nhỏ yếu trong vùng, mà Việt Nam là một nạn nhân hàng đầu.
Trong thời gian qua chính quyền (Bộ
Ngoại giao, người phát ngôn…) và học
giả hai nước Việt-Trung vẫn chỉ đưa ra những luận cứ có lợi cho mình để tranh
cãi về chủ quyền biển đảo đang tranh chấp, nhưng muốn biết phải trái về ai thì
vụ việc cần phải đưa ra trước một cơ quan tài phán quốc tế có thẩm quyền xét
xử.
Vì Việt Nam không
có sự chọn lựa nào khác để đương đầu với tham vọng bá quyền của Trung Quốc. Bởi
vì Việt Nam tin rằng sẽ có đủ luận cứ lịch sử, pháp lý, hành chánh cũng như
chiếm dụng liên tục lâu dài thực tiễn để có được một phán quyết buộc Trung Quốc
phải trả lại hai Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam đã bị cưỡng đoạt,
dù phán quyết ấy không được Trung Quốc chấp hành, vẫn có lợi ích trước mắt cũng
như lâu dài cho Việt Nam sau này.
Thật vậy, cái lợi
trước mắt đối với Việt Nam khi đưa vụ tranh chấp biển đảo với Trung Quốc ra
trước cơ quan tài phán quốc tế là sẽ tranh thủ được hậu thuẫn quốc tế và tố cáo
trước công luận việc Trung Quốc dùng cường lực xâm chiếm các hải đảo thuộc hai
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam là có thật. Đồng thời, việc Trung
Quốc từ chối tham gia vụ kiện về chủ quyền biển đảo với Việt Nam (cũng như với Philippines hiện nay) sẽ cho công luận quốc tế thấy thế yếu về mặt pháp lý
của Trung Quốc nên đã ngang ngược chỉ dùng sức mạnh quân sự để xâm chiếm các
hải đảo của Việt Nam và các nước trong vùng.
Còn cái lợi lâu
dài cho Việt Nam là hành vi khởi động tố quyền kiện Trung Quốc trước một cơ
quan tài phán quốc tế hôm nay, sẽ như một trong các bằng chứng pháp lý góp phần
bảo lưu tố quyền bất khả thời tiêu của Việt Nam trước các cơ quan tài phán quốc
tế sau này. Cũng nhằm lợi ích này, chúng tôi đã có đề nghị trong một bài viết
trước đây đã được Đài VOA đăng tải trên diễn đàn này nhan đề “Quốc hội Việt Nam cần ra nghị quyết về chủ quyền biển đảo của
Việt Nam”. Nếu Quốc hội Việt Nam làm
theo đề nghị này, chúng tôi nghĩ không chỉ có lợi ích về sau, mà còn tạo thế
thuận lợi thủ thắng cho chính quyền Việt Nam nếu bây giờ đưa vụ tranh chấp biển
đảo với Trung Quốc ra trước cơ quan tài phán quốc tế. Vì sao?
Vì tất cả những
bằng chứng bao lâu nay Trung Quốc đưa ra đều không có giá trị pháp lý. Ví dụ
như công hàm năm 1958 của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng, văn thư năm 1956 của Bộ
trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm; hay bán chính thức công bố những bằng chứng về
sự cam kết bí mật nhượng quyền biển đảo của Việt Nam để đổi lấy sự viện trợ có
điều kiện trong thời kỳ chiến tranh “giải phóng Miền Nam”, để cho rằng sự chiếm
giữ các hải đảo của Việt Nam cũng chỉ là để thi hành mật ước để trừ
nợ…
Tóm lại, nếu Việt
Nam đưa vụ tranh chấp chủ quyền biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa ra trước Liên
Hiệp Quốc hay một cơ quan tài phán quốc tế có thẩm quyền, thì phán quyết sau
cùng của cơ quan tài phán quốc tế công minh sẽ phải là:
- Xác
nhận chủ quyền biển đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam. Vì Việt Nam đã
có đủ bằng chứng lịch sử, pháp lý, hành chánh, nhất là sự chiếm giữ quản lý
thực địa liên tục cho đến khi bị Trung Quốc cưỡng đoạt Hoàng Sa (1974) và
Trường Sa (1988).
- Bác bỏ luận cứ của chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân
Dân Trung Hoa đưa ra để duy trì sự chiếm đóng vĩnh viễn các vùng biển đảo Hoàng
Sa và Trường Sa của Việt Nam. Vì căn cứ đưa ra (Công hàm ngày 14-9-1958 và các văn kiện được ký kết công khai
hay bí mật giữa hai chính quyền Việt- Trung liên quan đến chủ quyền biển đảo của
Việt Nam) là hoàn toàn vô hiệu cả về
hình thức lẫn nội dung. Mọi cam kết bí mật giữa đảng CSVN và nhà nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa (nếu có) trong quá khứ đều vô hiệu. Vì đảng CSVN một đảng cầm
quyền không có thẩm quyền kết ước liên quan đến lãnh thổ quốc gia và chính
quyền đã không kết ước theo đúng thủ tục luật định (luật quốc gia cũng như luật quốc tế).
- Truyền chính phủ
Trung Quốc phải trao trả lại cho chính phủ Việt Nam toàn bộ các vùng biển đảo
Hoàng Sa và Trường Sa đã chiếm dụng trái phép.
Đó là phán quyết
giả định thể hiện tính công bình, hợp lý, đúng theo luật pháp quốc tế và quốc
nội của các quốc gia dân chủ, văn minh, góp phần cho việc ổn định trật tự và
củng cố nền hòa bình thế giới, để mọi dân tộc lớn bé, giàu nghèo có điều kiện
và môi trường sống chung hài hòa, mưu cầu hạnh phúc riêng cũng như chung trên
hành tinh này.
Thế nhưng giả định
nếu có một phán quyết nội dung như vậy, tất nhiên việc thi hành một phán quyết
về chủ quyền biển đảo Hoàng Sa và Hoàng Sa là của Việt Nam thật khó mà được
Trung Quốc chấp hành. Vì bao lâu nay Trung Quốc luôn hành động ngang ngược, bất
chấp luật pháp quốc tế. Nhưng dù khó cách mấy, Việt Nam vẫn cần đưa vụ việc
tranh chấp ra trước cơ quan tài phán quốc tế có thẩm quyền để có được một phán
quyết công bình, hợp lý có lợi ích trước mắt cũng như lâu dài cho Việt Nam sau
này như đã trình bày.
Các
bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm
hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Thiện Ý
Thiện Ý nguyên luật sư
tại Sài Gòn trước 1975, hiện là Chủ tịch Câu Lạc bộ Luật khoa Việt Nam ở
Houston.
24.
Đối sách của TQ
với các cuộc biểu tình ở Hồng Kông
21.10.2014
Các cuộc xuống
đường biểu tình đòi dân chủ của tuổi trẻ Hồng Kông đã bước sang tuần lễ thứ ba.
Khởi sự các cuộc biểu tình lúc đầu chỉ là vài trăm, sau đó từng ngày qua, đã
thu hút hàng trăm, hàng ngàn và có lúc lên đến hàng chục ngàn người tham gia và
trở thành cao trào đấu tranh bất bạo động đòi dân chủ của tuổi trẻ Hồng Kông.
Những người biểu
tình, phần lớn là sinh viên học sinh, đòi chính phủ Trung Quốc thay đổi quyết
định là tất cả các ứng cử viên vào chức vụ trưởng đặc khu hành chánh Hồng Kông
năm 2017 phải được Bắc Kinh chấp thuận. Nhiều người Hồng Kông xem một cuộc đầu
phiếu với những điều kiện như vậy là “một cuộc bầu cử giả hiệu.” Nhưng Đảng
Cộng sản Trung Quốc, cùng với ông Lương Chấn Anh, một người trung thành với Bắc
Kinh, đã tuyên bố cuộc phản kháng là bất hợp pháp và nói rằng họ sẽ không thực
hiện thêm các biện pháp cải cách. Nhiều người lo ngại thái độ cứng rắn này của
Bắc Kinh có thể đưa đến một cuộc đàn áp đẫm máu như biến cố Thiên An Môn năm
1987, khiến hành ngàn sinh viên, thanh niên biểu tình đòi cải cách chính trị
theo hướng dân chủ đã bị thảm sát.
Tuy nhiên, tình
hình trong mấy tuần qua cho thấy sự lo ngại trên khó xẩy ra vì hoàn cảnh thực
tế và tính chất các cuộc biểu tình hiện nay của tuổi trẻ Hồng Kông có khác với
biến cố Thiên An Môn trước đây, nên Bắc Kinh dường như đang theo đuổi một đối
sách khác hơn. Đối sách ấy có thể tạm gọi là “một đối sách câu giờ, mềm nắn,
rắn buông để hạ nhiệt, triệt đầu não.”
Thật vậy, từ Bắc
Kinh, đảng và nhà cầm quyền Trung Quốc chỉ đưa ra những tín hiệu từ xa cho thấy
thái độ cứng rắn, trong khi chính quyền công cụ ở Hồng Kông đứng đầu là Trưởng
Đặc khu Hành chánh Lương Chấn Anh chỉ có những biện pháp duy trì trật tự công
cộng thông thường như hơi cay, vòi rồng, tránh đụng độ mạnh. Khi các cuộc biểu
tình đến cao độ thu hút hàng chục ngàn người tham gia, chính quyền Hồng Kông
liền đưa ra đề nghị đối thoại với các lãnh đạo đầu não các cuộc biểu tình để
“hạ nhiệt.” Hơn một tuần trước đây tưởng rằng chính quyền thực tâm muốn giải
quyết các yêu sách của những người biểu tình, nên cao trào có chiều hướng đi
xuống, có lúc chỉ còn vài trăm người. Nhưng sau thấy chính quyền tìm cách thoái
thác đối thoại, số lượng người tham gia biểu tình có chiều hướng gia tăng thành
cao trào trở lại, chính quyền Hồng Kông liền đưa ra đề nghị đối thoại với các
sinh viên. Một tuần sau khi hủy bỏ kế hoạch đàm phán với sinh viên, hôm
16/10/2014 ông Luơng Chấn Anh, lại đề nghị đối thoại.
Phát biểu với báo
giới, ông Lương Chấn Anh cho biết: "Trong những ngày qua và kể cả sáng nay,
thông qua các bên thứ ba, chúng tôi đã cho các sinh viên biết là chúng tôi muốn
tiến hành đối thoại càng sớm càng tốt, và nếu có thể thì ngay trong tuần tới,
về thể thức bầu cử phổ thông đầu phiếu." Thế nhưng Ông Lương Chấn Anh cũng
khẳng định lại là Bắc Kinh không chấp nhận từ bỏ quyền kiểm soát và lựa chọn
giới thiệu các ứng viên trong cuộc bầu cử lãnh đạo hành pháp Hồng Kông vào năm
2017. Như vậy là Bắc Kinh vẫn cho thấy sẽ không có sự nhượng bộ về yêu sách của
tuổi trẻ Hồng Kông đòi dân chủ, vẫn giữ nguyên tắc “Bắc Kinh cử, dân Hồng Kông
bầu” Điều này cho thấy Bắc Kinh vẫn chỉ giả vờ đối thoại để “hạ nhiệt” các cuộc
biểu tình đang có chiều hướng lên cao trở lại, nhất là sau vụ việc một người
biểu tình bị cảnh sát đánh đập dã man.
Theo tin tổng hợp
giới truyền thông, trong đêm rạng sáng ngày 15/10/2014, đã xảy ra các vụ xung
đột dữ dội giữa người biểu tình và cảnh sát Hồng Kông. Vào sáng sớm hôm
16/10/2014, hàng trăm cảnh sát dã chiến đã tấn công những người biểu tình cố
thủ đằng sau các hàng rào mà họ vừa lập ra trên một đại lộ gần trụ sở chính
quyền Hồng Kông. Đây là những vụ xung đột dữ dội nhất kể từ sau khi nổ ra các
cuộc biểu tình cách nay hơn hai tuần.Tình hình đã trở nên căng thẳng sau khi
đài truyền hình TVB của Hồng Kông phát hình ảnh cảnh sát đánh đập dã man một
người biểu tình đã bị bắt là ông Kent Tsang. Theo thông tín viên Florence de
Changy, “Hình ảnh bộ mặt và thân thể người biểu tình bị đánh sưng vù đã gây
kinh hoàng. Ngay lập tức, cảnh sát lên án vụ bạo hành này và cho biết viên cảnh
sát dính líu trong vụ đánh đập người biểu tình đã bị trừng phạt và thông báo
thêm là trong vụ xô xát vào đêm qua, có 4 cảnh sát bị thương và 55 người biểu
tình bị bắt giữ"
Phản ứng trước sự
kiện này, ngày 15/10/2014, Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Jennifer Psaki
cho biết Washington "rất quan ngại" và “khuyến khích chính quyền Hồng
Kông nhanh chóng tiến hành một cuộc điều tra rõ ràng và đầy đủ về sự cố
này." Đồng thời, Hoa Kỳ cũng kêu gọi chính quyền Hồng Kông có thái độ kiềm
chế và đề nghị những người biểu tình nên tiếp tục bày tỏ chính kiến của mình
một cách ôn hòa. Dường như để nhắc nhở Trung Quốc, chính quyền Mỹ nhân dịp này
cũng đã ca ngợi truyền thống lâu đời của Hồng Kông về một Nhà nước pháp quyền
và các quyền tự do cơ bản được quốc tế công nhận.
Trong khi đó, Thủ
tướng Anh David Cameron nhấn mạnh là London luôn ủng hộ các quyền và tự do của
Hồng Kông, vùng đất cựu thuộc địa của Anh Quốc đã được trao trả năm 1997 sau
gần 100 năm cai trị của đế quốc Anh.
Như vậy, trước
diễn biến tình hình thực tế của các cuộc biểu tình đòi dân chủ của tuổi trẻ
Hồng Kông theo chiều hướng “Tăng nhiệt đến cao độ” lại được sự hỗ trợ của dư
luận quốc tế, Bắc Kinh một lần nữa đang tìm cách “hạ nhiệt” để chờ cơ hội
“triệt đầu não”. Hạ nhiệt bằng chiêu bài “đối thoại” làm dịu tình hình, “câu
giờ” kéo dài thời gian để cao trào mất dần hậu thuẫn của đông đảo quần chúng,
cho đến lúc số lượng người tham gia biểu tình suy giảm đến cực tiểu, sẽ là thời
cơ thuận lợi để Bắc Kinh “triệt đầu não” một cách êm dịu.
Diễn đàn này đã đóng.
Trình bày ý kiến
Ý kiến
bởi: Mã Cường Anh từ: HongKong
27.10.2014 18:54
Mông cổ,Mãn châu,Tây
tang,Việt nam ,là những nước lân bang;thế mà TQ còn muốn thống lãnh,huống gì HK
,Đài loan,nguyên thuộc TQ .Muốn sát nhập,hội nhập vào TQ ,thì thôi,bằng không
phải chuẩn bị ,lo xa,tránh tất cả những gì với TQ ,Vì chăng,cái gì,việc gì của
TQ đối với ai ,nó mang theo chất bành trướng đồng hoá đi cùng.
Các lân bang,đến vùng tiếp cận,lần theo
các châu lục ,đó là mộng của Hán tôc,thực dân muôn thuở .Chớ ngây ngô ,Đừng
ngái ngủ.Nhân loại coi chừng cái họa da vàng là Hán tộc đó ! !
Mấy thế kỷ trước,cho đến nay,phương Tây ,châu Âu đang dẩn đầu,loài người còn lẽ
sống ,tồn tại . Chứ như Hán tộc,cái hoạ " quỉ khốc,thần sầu "nhân loại
phải gánh chịu !!!
bởi: lulu wang từ: CL
26.10.2014 10:01
Các bạn trẻ HK phải
loại bỏ tên Hán quan tay sai Lương Chấn Anh ra ngoài cuộc đối thoại.
Chỉ đối thoại với bộ sậu có "tư duy mối".Các bạn đáng để
chung tôi học hỏi!
Nhân dân và lớp trẻ
HK nhất định thắng!
bởi: kaze từ: tphcm
23.10.2014 13:25
cố lên hongkong ơi đừng
để thua tụi nó các bạn nên tẩy chay chính quyền đó các bạn cần 1 chính quyền mới
kêu. nhân dân thế giới luôn ủng hộ bạn
bởi: Sinh-viên từ: Hong-kong
23.10.2014 04:54
Các bạn phải "
kiên trì " + "cứng rắn " .
Đừng tin Đảng Cộng -sản
China .( Lừa gạt là chiến thuật hàng đầu của ngừơi Cộng-sản ...Attenntion !!!!!
).
Chính ngừơi Cộng -sãn
đã dùng Bạo -lực mà họ gọi là " Bạo-lực Cách mạng " ..để cứơp
chính-quyền ....Do đó chúng ta phải .." Cứng Rắn " với ngừơi Cộng-sãn
thì mới thành-công .
Chúc các bạn chiến-thắng & thành-công trên đừơng Dận-chủ .
bởi: nô lệ
22.10.2014 21:42
"Đừng nghe những
gì cộng sản nói mà hảy nhìn kỷ những gì cộng sản làm" dân Hong Kong mà còn
tin lời hứa hẹn của lương chấn Anh thì sẻ thua cuộc, thời cơ đến hảy vùng lên nắm
lấy chính quyền quyết ly khai tự trị.. Chính quyền Trung quốc phải chấp nhận
như họ đả đồng tình với Nga ủng hộ phe ly khai đông Ukraine. Tôi hoàn toàn ủng
hộ dân HK
bởi: Ngao Ngán từ: Đài loan
22.10.2014 20:18
Trên tỉ người ,sống
trong thế kềm kẹp của CS Tàu .Họ còn chịu nỗi .Nay thêm 7 triệu dân HK vào sợi
xích ấy,để nếm cảnh tai vạ của cường bạo,chung với nhau một số phận .Sau đó
cùng nhau trổi dậy ắt có hiệu qủa nhiều hơn . Như Ông Mã,Đài loan cũng toan
tính làm như vậy đó ……
25.
Một định chế khác cho những người đồng tính sống chung?
24/10/2014
·
Thiện Ý
Thượng Hội đồng Giám mục Thế giới của
Giáo hội Công giáo La Mã đã kết thúc sau 2 tuần nghị hội về nhiều vấn đề của
Giáo hội liên quan đến tín lý đức
tin, với sự tham dự của khoảng 200 vị giám mục trên khắp thế giới tụ về. Một trong những vấn đề được bàn
thảo trong nghị hội là vấn đề hai
người đồng tính sống chung như vợ chồng nhưng
không phải là vợ chồng như mục đích, ý nghĩa và định nghĩa bao lâu nay về hôn
nhân lưỡng tính được xã hội và
giáo hội nhìn nhận.
Văn kiện đúc
kết nghị hội đã được công bố hôm Thứ Bảy 18-10-2014 cho thấy lập trường quan điểm của
Giáo hội Công giáo về vấn đề đồng tính sống
chung vẫn không thay đổi, mặc dầu khuynh hướng cấp tiến đã
có nhiều nỗ lực trong nghị hội được thể hiện trong dự thảo văn
kiện đúc kết lần đầu, là “sự chấp nhận
và quí trọng xu hướng tính dục (của người đồng
tính)” và dành cho người đồng tính “một ngôi nhà mà họ cảm
thấy được chào đón tử
tế.”. Thế nhưng kết quả sau cùng vẫn chỉ được ghi
nhận trong văn kiện đúc kết cuối
cùng có tính chất tổng quát rằng người đồng tính “nên được hoan nghênh với sự
tôn trọng và nhạy cảm” và “nên tránh” việc kỳ
thị người đồng tính. Nghĩa là chỉ cảm thông chứ
không chấp nhận sự sống chung giữa hai người
khác phái như vợ chồng, vì trái với quy luật
sáng thế, tạo dựng con người của Đấng Tạo hóa hay Thiên Chúa.
Thật ra, vấn đề đồng
tính không chỉ gây bất đồng trong nội bộ Giáo hội
Công giáo mà từ lâu đã, đang, vẫn là đề tài
gây nhiều tranh cãi trong công luận toàn cầu nói
chung, nói riêng tại các quốc gia có đòi hỏi hợp pháp hóa các cặp đồng tính
sống chung bằng cách gán ghép vào định chế “hôn
nhân lưỡng tính” gọi là “Hôn nhân đồng
tính”.
Trong phạm vị nhận thức cá
nhân, khoảng gần hai năm trước đây chúng tôi đã có dịp
trình bầy quan điểm trong một văn
thư gửi cho Quốc hội, Chính phủ và Tối cao Pháp viện Hoa
Kỳ và cả Quốc hội Việt Nam. Nay xin được trình bày lại để gửi đến quý
độc giả đài VOA như sau.
Chúng tôi nhận thức và
quan niệm rằng, đồng tính luyến ái là một hiện tượng xã
hội đã phát sinh từ lâu nơi đời sống của một số cá
nhân không bình thường về tâm sinh lý, qua nhiều thời đại bị che dấu vì
coi đó là một hiện tượng trái qui luật tự nhiên và quan niệm đạo đức,
luân lý xã hội, hay là điều tội lỗi bị kết án theo tôn giáo.
Thế nhưng, theo tiến
trình phát triển của con người và xã hội loài người
theo chiều hướng các quyền dân chủ, dân
sinh, nhân quyền phải được tôn trọng, bảo vệ và hành xử, để mọi người không phân biệt
giai tầng xã hội, phái tính, sắc tộc, tín ngưỡng
hay tôn giáo có quyền tự do mưu cầu hạnh phúc cá nhân bằng mọi cách, miễn
không xâm phạm đến quyền lợi chính đáng và hợp pháp của các
cá nhân khác, không phương hại đến trật tự an toàn xã hội.
Trong thời đại hiện
nay, chiều hướng phát triển trên đã đạt
tình trạng phổ quát trên phần đông các quốc gia
dân chủ trên thế giới. Và vì vậy, hiện tượng “đồng tính luyến ái”
đã không còn bị che dấu và kết án như xưa, mà nay đã được cảm thông, công khai hóa ở nhiều nơi và
vẫn đang có nỗ lực vận động, tranh đấu cho
quyền được hợp pháp hóa cuộc sống chung giữa các
cặp đồng tính luyến ái.
Hoa Kỳ có thể coi
là quốc gia đã đạt tới đỉnh cao của chiều hướng
phát triển các quyền tự do dân chủ, dân
sinh, nhân quyền, trong đó quyền tự do cá nhân gần như tuyệt đối được tôn
trọng, bảo vệ và hành xử. Và vì vậy, có
thể coi Hoa Kỳ là quốc gia đã đi tiên phong trong việc
công khai hóa hiện tượng “đồng tính luyến ái” và có chiều hướng muốn hợp
pháp hóa thực trạng sống chung của các cặp đồng
tính luyến ái bằng việc áp dụng định chế “hôn nhân lưỡng tính” (The both sexes, hermaphrodite marriage)
sẵn có, gọi là “Hôn nhân đồng tính”(Homosexuel marriage, the same
sex marriage).
Đến đây, một vấn đề đặt ra:
Tại sao các nhà làm luật không nghĩ đến một định chế
khác, thay vì gán ghép định chế hôn nhân lưỡng tính cho những cặp đồng
tính?
Lý do cần phải có
một định chế khác cho những cặp đồng tính sống
chung là vì có sự khác biệt hoàn toàn với cặp vợ chồng trong hôn nhân lưỡng
tính về mục đích và ý nghĩa của sự sống chung.
·
Sống chung giữa hai người nam
& nữ trong hôn nhân lưỡng tính:
là sự luyến ái tự nhiên theo qui luật âm dương, để tìm hạnh phúc
trong khoái cảm được thỏa mãn tình dục tự nhiên (tâm sinh lý phổ quát với mọi người) có ý nghĩa làm tiền đề cho sự truyền sinh (sinh con đẻ cái), duy trì và phát triển sự sống lành mạnh cho con
người trên hành tinh này, như những người kế thừa có đủ sức khỏe, năng lực làm chủ bản thân,
gia đình, làm chủ xã hội, làm chủ thiên nhiên, vũ trụ…
·
Trong khi cuộc sống chung
giữa hai người đồng tính nam & nam hay nữ & nữ là sự luyến ái trái
qui luật âm dương, chỉ cốt tìm hạnh phúc
trong khoái cảm được thỏa mãn tình dục trái tự nhiên
(tâm sinh lý đặc thù với một số người do bẩm sinh hay do hoàn cảnh sống), không
có ý nghĩa truyền sinh dù có nhu cầu muốn có con
cái, song phải thỏa mãn bằng cách khác (như xin
nhận con nuôi) từ nguồn hôn nhân
lưỡng tính.
Mặc dầu cuộc sống chung giữa hai
người đồng tính nam & nam hay nữ
& nữ cũng có những điểm tương đồng với cuộc sống chung giữa hai
người nam & nữ trong hôn nhân lưỡng
tính như:
·
Cùng sống chung, ngủ chung, hoạt động tình dục trái tự nhiên,ăn
chung, sinh hoạt hàng ngày như một gia đình
trong hôn nhân lưỡng tính dưới một mái nhà.
·
Cùng có tài sản chung hay tài sản riêng, với các chi
phí chung và riêng cho các nhu cầu chung sống, sinh
hoạt hàng ngày.
·
Và cũng có những bất đồng trong
cuộc sống chung đưa đến những mâu thuẫn, xung đột có thể đưa đến kết thúc sự sống chung với các hệ quả phải giải quyết về thực tế cũng như pháp lý giống như cặp hôn nhân lưỡng tính một khi phải ly hôn
không thể tiếp tục sống chung.
Thật ra những điểm tương đồng
chung chung như trên không phải là động lực chủ yếu của những cặp đồng
tính sống chung đòi được hợp pháp hóa như định chế hôn
nhân lưỡng tính.Theo nhận định của chúng tôi có lẽ những
quyền lợi về tài sản và phúc lợi xã hội có được từ cuộc sống chung
có tính ổn định, lâu dài của hôn nhân lưỡng
tính, khiến những cặp đồng tính sống chung cũng muốn có
được bảo đảm về mặt pháp lý như định chế hôn nhân lưỡng
tính. Có lẽ vì vậy mà trong cuộc phỏng vấn của ABC News hôm Thứ Tư
11-5-2012 Tổng thống Obama đã nói đại ý rằng trước đây Ông do dự một phần vì
nghĩ rằng những cặp đồng tính chỉ cần được sống chung là đủ, nay
thì cần phải có một định chế cung cấp các quyền như là quyền chữa trị bệnh tật…
Trong khi một bà đồng tính ở Cedar Rapids nhận xét: lời lẽ của ông
Obama là rất quan trọng, vì bà và người bạn đồng
tính sống chung biết rằng hôn thú có nghĩa gì với những cặp
cùng giới tính - sau khi mất việc trong năm qua, bà và con nuôi được hưởng
các phúc lợi từ bảo hiểm ngườì bạn đồng tính chung sống này.
Tuy nhiên, tất cả những điểm tương đồng dù
có là động lực chủ yếu hay không chủ yếu nêu trên của những cặp đồng
tính sống chung, vẫn có thể được giải quyết bằng một định chế khác
hơn là cưỡng ép vào định chế hôn nhân lưỡng
tính hiện hành. Đó là công việc của các
nhà làm luật Hoa Kỳ nói riêng và các quốc gia
đang có và muốn giải quyết vấn nạn xã hội này nói chung.
Chẳng hạn, các dân biểu Hoa
Kỳ có thể đệ trình dự án luật để được lưỡng viện quốc hội (Liên bang hay Tiểu bang) thông qua “Luật Đồng Tính” (The Law on homosexsuel
persons) cho toàn Liên bang hay cho từng Tiểu bang, áp dụng
cho những người đồng tính sống chung. Nội
dung định nghĩa rõ mục đích và ý nghĩa cuộc sống
chung giữa hai người đồng tính,tương
quan quyền lợi và nghĩa vụ sống chung, chế độ tài
sản (cộng đồng hay biệt sản), sự tạo mãi, xử dụng,
quân phân, thừa kế, chế độ nhận con nuôi chung (đồng cha nuôi hay đồng mẹ
nuôi) hay riêng (Nếu chỉ một trong hai người nhân con nuôi)…
Theo thủ tục lập
pháp hiện hành, nếu sau khi được lưỡng viện Quốc hội thông
qua, “Luật Đồng Tính” sẽ được Tổng thống Hoa Kỳ (nếu là
Luật Đồng Tính Liên bang) hay Thống Đốc (nếu là Luật Đồng
Tính Tiểu bang) ban hành để trở thành luật có
tính cưỡng hành đối với tất cả những cặp đồng tính sống
chung. Còn các cặp lưỡng tính sống chung như vợ chồng dù
có lập hôn thú hay không (hôn nhân thực tế) có
con cái hay không đều phải tuân thủ và được bảo vệ của luật hôn nhân gia đình (The law on
marriage and family) hiện hành tại Hoa Kỳ.
*Tóm lại: Mục
đích và ý nghĩa của hôn nhân từ lâu đã được
quan niệm và thực hành: là sự kết ước tự do sống chung giữa hai
người nam & nữ luyến ái nhau, cùng chung hưởng
khoái cảm tình dục để truyền sinh và chung hưởng hạnh phúc gia đình, tế bào
căn bản của xã hội gồm vợ, chồng và con cái được cha mẹ sinh
ra hay con nuôi.
Mục đích và ý nghĩa trên hoàn toàn
khác với mục đích và ý nghĩa của cuộc sống chung giữa hai
người đồng tính nam & nam và nữ & nữ, dù
có một số điểm tương đồng về hiện tượng và hệ quả, song không thể đồng hóa với cuộc sống
hôn nhân của hai người lưỡng tính. Có thể coi đây chỉ là một kết ước dân
sự phổ quát (Civil contract) khác với kết ước dân
sự đặc thù của hôn nhân lưỡng tính (civil marriage) là sự kết hôn
(join in marriage) hay kết duyên để trở thành vợ chồng
(join in wedlock, become husband and wife).
Và vì vậy
không thể gọi cuộc “sống chung” giữa hai người đồng
tính là “hôn nhân”, mà phải gọi bằng một từ ngữ khác hơn cho đúng thực chất, chẳng hạn gọi là “cộng
sinh đồng tính” hay “đồng tính sống
chung” và đừng cưỡng ép vào định chế hôn nhân lưỡng tính hiện
hành mà gọi là “hôn nhân đồng tính”.
Giải pháp hợp tình, hợp lý nhất là
các nhà làm luật Hoa Kỳ nói riêng và các nhà làm luật của các
quốc gia đang có vấn nạn “đồng tính luyến ái”
cần gấp rút soạn thảo luật lệ riêng áp dụng cho những cặp đồng
tính sống chung. Có như thế mới chấm dứt được tình trạng
phân hóa, bất bình trong đa số quần chúng nhân dân, trong các chính
quyền, giáo hội và sớm ổn định được
tình trạng pháp lý cho thiểu số những người dân đồng
tính có nhu cầu sống chung để mưu cầu hạnh phúc cá nhân, với các
quyền và lợi ích hợp pháp được Hiến pháp công nhận và cần được luật
pháp bảo vệ.
Các bài viết được
đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
26.
Ý nghĩa của việc nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cho Blogger Điếu Cày
Thiện Ý.
Công luận trong và
ngoài Việt Nam có hơi bất ngờ nhưng không ngạc nhiên trước việc nhà cầm quyền
Việt Nam đã trả tự do cho Bloger Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải trước thời hạn mãn án
tù 12 năm về tội “tuyên truyền chống Nhà nước”,sau khi mãn án tù 3 năm về tội
“Trốn thuế” mà ai cũng biết chỉ là tội danh giả tạo đề trừng phạt các hoạt động
tham gia các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lấn biển đảo của Việt Nam
vào năm 2008 và các hoạt động đấu tranh cho dân chủ khác.
Bất ngờ vì sự phóng
thích này đã được thực hiện âm thầm vào đêm 21-10-2014 mà chính Bloger Điếu Cầy
cũng không được biết trước, cho đến khi được đưa thẳng từ nhà tù ra sân bay Nội
Bài Hà Nội đến Hồng Kông quá cảnh qua Hoa Kỳ mới liên lạc được với thân nhân
thì công luận mới biết. Thế nhưng không ai ngạc nhiên, vì đây không phải là lần
đầu tiên nhà cầm quyền Việt Nam đã hành xử đối sách như vậy với các nhà bất đồng
chính kiến đấu tranh cho các quyền dân sinh, dân chủ trong nước. Một số điển
hình xa gần trước đây cũng được phóng thích từ nhà tù, đưa thẳng ra sân
bay ra hải ngoại như Gs. Đoàn Viết Hoạt,
nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Luật sư Cù Hy Hà Vũ…
Vậy thì, việc nhà cầm
quyền Việt Nam hành xử cách trả tự do như thế cho Bloger Điếu Cầy cũng như các
nhà bất đồng chính kiến trước đấy mang ý nghĩa gì?
Ý nghĩa tổng quát theo
nhận định của chúng tôi, là việc trả tự
do trước thời hạn mãn án tù chắc chắn không phải là tự nguyện tự giác vì lý do
nhân đạo như công bố của nhà cầm quyền Việt Nam, mà vì áp lực quốc tế nói
chung, nhưng cụ thể, là do sự can thiệp trực tiếp hay gián tiếp, công khai hay
bí mật của chính phủ Hoa Kỳ. Nhưng sự can thiệp này chỉ có hiệu quả thực tế khi
được coi là một trong những điều kiện trao đổi lợi ích nào đó cho đảng và nhà cầm
quyền Cộng sản Việt Nam.
Thật vậy, trong những
năm qua, các tổ chức nhân quyền quốc tế và một số chính phủ phương Tây đã nhiều
lần kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do đích danh cho blogger Điếu Cày.
Tháng 05/2012, chính Tổng thống Mỹ Barack Obama, nhân ngày Quốc tế Tự do Báo
chí, cũng đã tuyên bố “chúng ta không được quên những nhà báo như blogger
Điếu Cày”. Nhưng lời tuyên bố này
cho đến nay mới có hiệu quả thực tế,vì dường như nó được coi là một trong những điều kiện để
được Hoa Kỳ giải tỏa lệnh cấm bán võ khí sát thương cho Việt Nam mới thành đạt
trên nguyên tắc chỉ vài ba tuần trước đây ( hôm 2-10-2014 ) với lý do là đã có
một số cải thiện về nhân quyền tại nước này; và phải chăng cũng là để tạo thế
thuận lợi trước cuộc đàm phán vẫn chưa ngã ngũ với Hoa Kỳ về việc xin gia nhập
thương ước Quan hệ Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP)?
Có lẽ vì vậy mà trước
thành quả này, người phát ngôn bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cũng đã mau chóng nói rõ là
Washington sẽ chỉ bãi bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí sát thương cho Việt Nam
khi nhà cầm quyền có thêm những tiến bộ về nhân quyền.
Thế
nhưng, ngoài áp lực quốc tế và các cường quốc dân chủ hàng đầu có ảnh hưởng như
Hoa Kỳ, nhà cầm quyền Việt Nam đã trả tự
do cho Bloger Điếu Cầy cũng như những nhà đấu tranh cho dân chủ bị cầm tù trước
đây không chỉ dựa trên sự toan tính trao đổi lợi ích, còn là tương kế tựu kế loại
trừ các phần tử chống đối chế độ ra khỏi nước theo kế sách “Điệu hổ ly sơn”. Vì
một khi đưa được những nhà đấu tranh cho dân chủ hàng đầu như Bloger Điếu Cầy
ra khỏi nước, nhà cầm quyền Việt Nam đã đưa được những “Con hổ đấu tranh cho dân chủ” ra khỏi lãnh địa Việt Nam, nơi phát
huy sức mạnh đấu tranh manh mẽ, có hiệu quả vốn là mối hiểm nguy cho sinh mạng
chính trị của chế độ độc tài toàn trị CSVN. Một khi những “mãnh hổ dân chủ ” này đưa ra nước ngoài, tác dụng của các hoạt động
đấu tranh cho mục tiêu dân chủ hóa Việt Nam của họ dấu muốn dầu không sẽ suy yếu
đi, không còn là hiểm họa cận kề. Đó là chưa kể họ sẽ bị cô lập tấn công của
chính những người quốc gia chống cộng đa nghi, nhất là đối với những nhà dân chủ
gốc cán bộ đảng viên cộng sản hay chỉ là người dân sống lâu năm dưới chế độ Xã
Hội Chủ nghĩa Việt Nam hay phải tham gia quân đội trong guồng máy công quyền Việt
cộng như Bloger Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải, hay Ls Cù Huy Hà Vũ,Bùi tín và nhiều người khác trước đây…
Trên thực tế,những người
đựợc phóng thích từ nhà tù ra thẳng nước ngoài trước Bloger Điếu Cầy, đa phần
đã sống tại Hoa Kỳ, đều đã bị những người quốc gia chống cộng đa nghi (hay tay sai nằm vùng đội lốt người quốc gia)
tố cáo, chụp mũ, lăng nhục như những tên cộng sản giả vờ “Phản tỉnh”, trá hình
nằm vùng, được nhà cầm quyền CSVN dùng “Khổ nhục kế” đưa ra nước ngoài mai phục
chờ thời cơ đánh phá các Tổ chức Cộng Đồng, các đảng phái chính trị quốc gia, thi hành Nghị quyết 36 của đảng
CSVN.v.v…Chính hiện tượng này (đang manh nha đâu đó các bài viết theo kiểu bới
lông tìm vết “đánh phá” Bloger Điếu Cấy…) đã có tác dụng hạn chế hiệu quả của
các hoạt động đấu tranh cho dân chủ Việt Nam của những nhà dân chủ bị bắt cầm
tù trong nước sau khi được đưa ra nước ngoài. Dầu muốn dầu không các nhà dân chủ
này đã bị đẩy đưa vào thế liệt kháng phần nào.Tất nhiên hiện tượng này không nhất
thiết phản ảnh nhận thức, quan điểm và thái độ, hành động của đa số những người
Việt quốc gia chân chính ở hải ngoại, chống cộng vì mục tiêu dân chủ hóa đất nước,
chống cộng vì lòng yêu nước, chứ không chống cộng chỉ vì lòng căm thù Việt cộng.
Thế nhưng đây lại là một thực tế đáng lo ngại đã xẩy ra, gây bất lợi cho sự
nghiệp chống cộng chung vì mục tiêu dân chủ hóa Việt Nam.
Giờ đây Bloger Điếu Cầy
đã thoát khỏi nhà tù của chế độ độc tài toàn trị CS trong nước, được hít thở bầu
không khí tự do sau những năm tháng tù đầy (6
năm 6 tháng), được một số cá nhân và đoàn thể người Việt quốc gia ở hải ngoại
đón tiếp nồng hậu tại sân bay Los Angeles hôm 22-10 vừa qua và những ngày sau
đó. Mặc dầu Bloger Điếu Cầy đã có những lời tuyên bố kiên định lập trường đầy
khí thế khi tiếp súc với những người ra chào đón Ông, rằng “Việc tôi ra đi
cũng để đấu tranh cho ngày trở về, đây không phải là cuộc đấu tranh cho riêng
cá nhân tôi mà còn cho tất cả chúng ta. Vì sao? Vì lẽ tôi không phải tự ý muốn
ra đi, mà là do tôi bị trục xuất.”
Thế nhưng những người
quan tâm lo lắng tự hỏi, rồi đây sau khi ổn định sức khỏe và cuộc sống, liệu
Bloger Điếu Cầy, một “Mãnh hổ đấu tranh
cho dân chủ Việt Nam” ở trong nước sẽ có còn là “Mãnh hổ đấu tranh cho dân chủ Việt Nam” ở hải ngoại nữa hay không?
Câu trả lời về mặt chủ
quan xin dành cho Bloger Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải. Tất nhiên một cách khách
quan, câu trả lời này không chỉ tùy thuộc
vào cá nhân Bloger Điếu Cầy, mà còn tùy thuộc vào môi trường đấu tranh hải ngoại.
Vì vậy câu hỏi thứ hai được đặt ra: Liệu Bloger Điếu Cầy có tránh được số phận
và tư thế đấu tranh bất lợi như những nhà dân chủ từng được trả tự do từ nhà tù
trước thời hạn, đi thẳng ra ngoại quốc hay không? Câu trả lời xin dành cho những
người quốc gia chống cộng vốn đa nghi ở hải ngoại, nhưng không cần đặt ra với
những tay sai nằm vùng của VC, vì công việc “đáng phá hàng ngũ quố cgia” là nhiệm
vụ công cụ của họ mà ?./.
Thiện Ý
Houston, ngày 27-10-2014
27.
Bầu cử tại đơn vị 149 thành phố Houston
07/11/2014
·
Thiện Ý
Hubert Võ đã thắng cử nhiệm kỳ thứ sáu.
Tại thành phố Houston, Tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, cuộc bầu cử ngày
4 tháng 11 vừa qua có một nét đặc biệt: tại đơn vị 149 chỉ có hai ứng cử viên
người Mỹ gốc Việt cùng ra tranh ghế dân biểu Quốc hội Tiểu bang Texas. Một là
đương kim Dân biểu Hubert Võ (Đảng Dân Chủ) và hai là cựu Nghị viên Thành phố
Houston Al Hoàng (Đảng Cộng Hòa), tức luật sư Hoàng Duy Hùng, với kết quả bầu
cử chung cuộc Hubert Võ đã thắng cử nhiệm kỳ thứ sáu với phiếu bầu 11,711, đạt
tỷ lệ khoảng 54,61% so với ứng viên Al Hoàng thất cử với số phiếu bầu 9,730,
đạt tỷ lệ 45,39%.
Theo công luận trong giới người Việt tỵ nạn cộng sản tại địa
phương, thì kết quả chung cuộc trên không phải là chuyện bất ngờ, không làm
nhiều người ngạc nhiên như kết quả tranh cử vào chức vụ nghị viên Thành phố
Houston, đơn vị F, khoàng một năm trước đây, giữa đương kim Nghị viên Al Hoàng
lúc đó với ứng cử viên Richard Nguyễn.
Bất ngờ là vì trong cuộc tranh cử chức vụ nghị viên Thành phố
Houston, ai cũng đinh ninh rằng, ứng cử viên Al Hoàng sẽ tái đắc cử nhiệm kỳ
thứ ba, do ưu thế của một đương kim nghị viên, khả năng, kinh nghiệm hoạt động
chính trị cá nhân được nhiều người biết đến, hơn hẳn ứng cử viên Richard
Nguyễn, một người ít được ai biết đến tên tuổi. Thành ra kết quả gọi là “ngựa
về ngược” này đã gây ngạc nhiên cho chính hai ứng cử viên và cho mọi người Việt
quan tâm.
Thế nhưng, kết quả bầu cử dân biểu Quốc hội Tiểu bang Texas, đơn
vị 149 Thành phố Houston lần này không làm ai ngạc nhiên vì đã nằm trong tiên
liệu của số đông là ứng cử viên Hubert Võ sẽ thắng ứng cử viên Al Hoàng. Ngay
cả những người cùng Đảng Cộng Hòa hay những người ủng hộ Al Hoàng cũng chỉ tiên
liệu dè dặt Al Hoàng chỉ có thể thắng cử sít sao 50 trên 50 nếu đa số cử trị
Cộng Hòa bầu theo Đảng chứ không bầu cho cá nhân ứng viên. Sự tiên liệu này dựa
trên một số ưu thế sẵn có của ứng viên Hubert Võ, như ưu thế của một đương kim
dân biểu đã thắng cử liên tục 5 nhiệm kỳ qua, trong một đơn vị bầu cử mà cử tri
đảng Dân Chủ của ông chiếm số đông, cộng với ưu thế về tài chánh của một nhà
kinh doanh thành đạt đã đành, song yếu tố quyết định thắng cử kỳ này còn là rút
ra kinh nghiệm thất cử của nghị viên Al Hoàng trong việc tái tranh cử nghị viên
Thành phố Houston, Đơn vì F. Sự thất cử lần trước cũng như lần này chủ yếu đều
do lập trường và quan điểm chính trị, phương cách chống cộng của ứng cử viên Al
Hoàng đã đi ngược với số đông người Việt tỵ nạn cộng sản ở đây. Lập trường,
quan điểm và phương cách chống cộng bao lâu nay của số đông này vẫn là “không
đối thoại, không hòa giải và hợp với cộng sản Việt Nam”. Trong
khi ứng cử viên Al Hoàng thì chủ trương và công khai thực hiện “tiếp cận và đối
thoại với Việt cộng” và ông đã viết cả một cuốn sách để biện giải cho cái gọi
là “Cách mạng trắng”, công khai tiếp xúc với phái đoàn Thứ trường Ngoại giao
Việt Nam Nguyễn Thanh Sơn, người đặc trách công tác về người Việt ở nước ngoài,
khi đến công tác tại Thành phố Houston, khi Al Hoàng còn tại chức nghị viên
Thành phố. Sau đó nghị viên Al Hoàng đã cùng vợ và vài người tùy tùng khác về
Việt Nam tiếp xúc với giới chức chính quyền Đà Nẵng, nói là làm nhiệm vụ ngoại
giao để nối kết làm ăn kinh tế giữ hai thành phố Houston và Đà Nẵng.Nhân chuyến
đi này nghị viên Al Hoàng đã có những hoạt động ngoại giao cá nhân khác như đến
thăm tư gia và ăn trưa với cựu Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, thăm tại gia
Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, chụp hình lưu niệm bên hình tượng Hồ
Chí Minh và cờ đỏ sao vàng, vốn gây dị ứng đối với người Việt tỵ nạn cộng sản
tại Houston nói riêng và ở hải ngoại nói chung. Vì vậy, những người ủng hộ ứng
cử viên Nghị viên Thành phố Richard Nguyễn trước đây cũng như ủng hộ ứng cử
viên Dân biểu Hubert Võ hiện nay đã sử dụng, khai thác triệt để các hình ảnh
này trong cả hai cuộc tranh cử như một trong những vũ khí để đánh bại ứng cử
viên Al Hoàng và họ đã thành công.
Thất bại của một trong hai ứng cử viên người Mỹ gốc Việt khi
tranh cử dân biểu Quốc hội Tiểu bang Texas cùng trong đơn vị bầu cử 149 Thành
phố Houston có ý nghĩa gì?
Theo chúng tôi, sự kiện này đã nói lên một vài ý nghĩa sau đây:
1.- Lập trường, quan điểm và phương thức chống cộng vì mục tiêu
dân chủ hóa Việt Nam, cho đến lúc này vẫn không thay đổi trong đa số người Việt
tỵ nạn cộng sản ở Houston nói riêng, hải ngoại nói chung.
Theo đó, họ vẫn không chấp nhận đối thoại, không nói chuyện hòa
giải hòa hợp với đảng và nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Vì thực tế, theo họ,
đảng và nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay, từ quá khứ đến hiện tại, chưa bao giờ
chính thức đưa ra chủ trương đối thoại để hóa giải những mâu thuẫn Quốc - Cộng
về những vấn đề căn bản của Đất nước (như chế độ chính trị, kinh tế, xã hội…)
một cách hòa bình, để đi đến hòa hợp dân tộc thực sự. Trước sau, Đảng và nhà
cầm quyền Việt Nam chỉ dựa trên thế mạnh, không muốn hòa giải mà chỉ muốn có
hòa hợp với nhà cầm quyền để cùng xây dựng đất nước trong khung cảnh chế độ độc
tài toàn trị cộng sản, vốn là mục tiêu tối hậu của công cuộc chống cộng vì dân
chủ của người Việt Quốc gia trong nhiều thập niên qua. Vì vậy, chủ trương “Đối
thoại” thực hiện “Cách mạng trắng” của ứng cử viên Al Hoàng đã bị chống đối
quyết liệt, lên án là “Việt gian, tay sai cộng sản”, tuy có hơi quá đáng song
là điều dễ hiểu. Sự thất cử chức vụ Nghị viên Thành phố Houston trước đây cũng
như chức vụ Dân biểu Tiều bang Texas mới đây đã được số đông cử tri người Mỹ
gốc Việt thể hiện qua lá phiếu bầu đã nói lên cụ thể ý nghĩa thứ nhất này.
2.- Mặc dầu là một sắc dân thiểu số trong lòng quốc gia Hoa Kỳ,
nhưng đã tạo được yếu tố quyết định trong các cuộc bầu cử ở những địa phương
tập trung đông người Việt tỵ nạn cộng sản như Houston, Dallas (Texas)
hay Miền Bắc và Miền Nam California.
Điển hình là ứng cử viên Hubert Võ đã thắng cử nhiệm kỳ thứ 6
trong đơn vị bầu cử 149 Thành phố Houston, nơi có khoảng 20% cử tri người Mỹ
gốc Việt với 53% phiếu tín nhiệm. Và tại California, ứng cử viên Janet Nguyễn
đã được 62.6% phiếu bầu vào chức vụ Nghị sĩ Tiểu bang California, để trở thành
người Mỹ gốc Việt đầu tiên tại cơ quan lập pháp cao nhất của tiểu bang này, là
nhờ số phiếu không nhỏ ở những nơi bầu cử có đông cử tri người Mỹ gốc Việt.
Cả hai ý nghĩa trên, trong tương lai, chắc chắn cũng sẽ được các ứng cử viên
vào các chức vụ dân cử Hoa Kỳ từ trung ương (Liên bang) đến địa phương (Tiểu
bang, thành phố…), dù ứng cử viên là người bản xứ, người Mỹ gốc Việt hay thuộc
các sắc dân khác, phải quan tâm tranh thủ, không dám coi thường trong các cuộc
bầu cử. Đồng thời, những cử tri người Mỹ gốc Việt cũng sẽ biết phải làm gì,
cách nào, khi sử dụng lá phiếu của mình để phát huy ảnh hưởng đối với các ứng
cử viên dân cử trong việc bảo vệ các quyền lợi hợp pháp, chính đáng của cá nhân
cũng như các Cộng đồng người Việt trong lòng quốc gia Hoa Kỳ.
Các bài viết được đăng
tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của
Chính phủ Hoa Kỳ.
28.
Giá trị phổ quát và vĩnh cửu của bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
Thiện Ý
Sau 3 năm chuẩn bị, ngày 10 tháng 12 năm 1948, Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (The Human Rights Declaration) đã được Ðại Hội Ðồng Liên Hiệp Quốc thông qua, với 48 phiếu thuận, không có phiếu chống nào, duy chỉ có Liên Xô cũ, Saudia Arabia và Nam Phi từ chối bỏ phiếu. Tiến sĩ Herbert Chủ tịch phiên họp Ðại Hội Ðồng Liên Hiệp Quốc lúc bấy giờ đã nhận xét, rằng “Lịch sử sẽ ghi nhận Bản Tuyên Ngôn này như là một trong những thành tựu nổi bật của Liên Hiệp Quốc.”
Như vậy là đã 66 năm
qua (1948-2014), Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền đã cho thấy một giá trị phổ
quát và vĩnh cửu. Bởi vì Bản Tuyên Ngôn ấy đã thể hiện một chân lý được khẳng định
trong phần mở đầu, rằng “Mọi thành viên trong gia đình nhân loại
đều có nhân cách, có quyền bình đẳng bất khả chuyển nhượng. Sự công nhận nhân
cách và các quyền này là nền tảng của tự do, công chính và hoà bình trên thế giới”; Và rằng “mọi sự coi thường và khinh thị
nhân quyền đều đưa đến những hành động dã man, xúc phạm đến lương tâm nhân loại
và ước vọng về một thế giới mà mọi người đều được hưởng tự do ngôn luận, tín
ngưỡng và không bị đe dọa, bởi đã được tuyên cáo đó là khát vọng cao cả nhất của
loài người”.
Trong 30 điều khoản của
bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân quyền, đã đưa ra được những nguyên tắc và liệt kê
các nhân quyền và dân quyền có giá trị như một Bản Hiến Pháp Quốc Tế mà các quốc
gia hội viên có nghĩa vụ phải tuân thủ
trong việc tôn trọng, bảo vệ và hành xử các nhân quyền căn bản.
Tuy nhiên, trên thực tế, từ quá khứ đến
hiện tại, vẫn còn nhiều quốc gia vẫn không tuân thủ các điều khoản của Bản
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Ðó là các quốc gia có chế độ độc tài phản dân chủ
các kiểu, điển hình như chế độ độc tài đảng
trị kiểu cộng sản ở Việt Nam, hay chế độ độc tài toàn trị kiểu quân phiệt ở Miến
Ðiện hiện nay (đang có dấu hiệu chuyển biến theo hường dân chủ hóa). Cả hai kiểu
chế độ độc tài tiêu biểu của thời đại này, dù là thành viên Liên Hiệp Quốc, có
trách nhiệm tuân thủ Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, song thực tế các nhà cầm
quyền vẫn thách thức công luận bằng những hành vi trắng trợn vi phạm nhân quyền
và các dân quyền căn bản.
Ðến
đây một câu hỏi được đặt ra là:vì
sao chính quyền trong các chế độ độc tài tại Việt Nam và Miến Ðiện lại dám
thách thức công luận như vậy?
Câu trả lời tổng quát,
theo thiển ý chúng tôi, là vì 30 điều khoản của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
chỉ liệt kê các nhân quyền mà không dự trù các biện pháp chế tài hữu hiệu. Trên
thực tế, các biện pháp chế tài đối với các chính quyền vi phạm nhân quyền thường
là đều xuất phát từ các cường quốc có ảnh hưởng hay Liên Hiệp Quốc vốn là tổ chức
mà các cường quốc chiếm ưu thế tuyệt đối. Sự chế tài này thường là các áp lực mạnh
hay yếu lại tùy thuộc vào mục đích vụ lợi của các cường quốc.
Tỷ như những áp lực của
Hoa Kỳ đối với các hành động vi phạm nhân quyền bao lâu nay của chế độc độc tài
toàn trị tại Việt Nam, thường chỉ là biện pháp được xử dụng như một phương cách
để thành đạt một lợi ích kinh tế, chính trị ngoại giao nào đó cho Hoa Kỳ. Cộng
sản Việt nam chỉ cần đáp ứng phần nào hay tất cả lợi ích này cho Hoa Kỳ là họ
có thể an tâm tiếp tục đàn áp nhân dân, chà đạp nhân quyền, nhân danh cái gọi
là “vấn đề nội bộ của Việt nam”. Vì vậy, sự kết án của Hoa Kỳ
hay quốc tế nếu không đi kèm biện pháp chế tài triệt để và hiệu quả, thì vẫn chỉ
mang tính hình thức, chiếu lệ, không có mấy hiệu quả thực tế.
Thực tế là tại Việt
Nam, từ lâu nay nhà cầm quyền vẫn ngang nhiên xâm phạm các quyền dân chủ, dân
sinh và nhân quyền, dù Hoa Kỳ và quốc tế bao lâu nay đã nhiều lần lên tiếng
phàn nàn, kết án, cảnh cáo, kèm theo những biện pháp pháp lý, hành chánh, kinh
tế… cũng chỉ có tác dụng nhẹ nhàng, đủ xoa dịu sự phẫn nộ của công luận và nếu
có hiệu quả thì quá lắm cũng chỉ buộc được nhà cầm quyền Việt Nam lùi một bước để đối lấy một lợi ích giai đoạn nào đó , hơn
là vì lợi ich tự do dân chủ lâu dài cho nhân dân Việt Nam.
Thực tế là tại Việt
Nam, nhà cầm quyền cộng sản vẫn thẳng tay bắt bớ, giam cầm và đầy ải các nhà đấu
tranh cho các quyền tự do chính trị và tôn giáo trong các nhà tù và các trại tù
trá hình gọi là “Trại Cải tạo” được thiết lập trên toàn cõi Việt Nam.
Đứng trước thực tế này,
về phần mình, người Việt Nam ở hải ngoại cũng không biết làm gì hơn là đẩy mạnh
các cuộc đấu tranh hổ trợ cho các nhà đấu tranh cho dân chủ trong nước, bằng
cách lên tiếng tố cáo và báo động trước công luận quốc tế về các hành động vi
phạm tự do, dân chủ và nhân quyền của nhà cầm quyền độc tài toàn trị cộng sản
Việt Nam.
Đồng thời, bằng mọi
cách chia xẻ những khó khăn vật chất trong điều kiện và khả năng có thể, cũng
như khích lệ tinh thần các nhà dân chủ trong nước. Cụ thể như tổ chức các hình
thức gây quỹ yểm trợ tài chánh cho các nhà đấu tranh cho dân chủ trong nước, điển
hình như những bữa ăn gây quỹ hàng năm trong nhiều năm qua tại Houston do Ủy
Ban Yểm Trợ Các Nhà Đấu Tranh Dân Chủ trong nước thực hiện; Hoặc Mạng Lưới Nhân
Quyền Việt Nam từ nhiều năm nay đã tổ chức
các buổi lễ vinh danh và trao giải Nhân Quyền Việt Nam hàng năm cho một số nhà
đấu tranh can trường cho tự do, dân chủ và nhân quyền trong nước và đã bị nhà cầm
quyền Việt Nam bắt cầm tù; Điển hình trước đây như nhà văn Trần Khải Thanh Thủy,
Gs Nguyễn Chính Kết, Ls Cù Huy Hà vũ, Điều Cầy Nguyễn Văn Hải và gần đây Mạng
Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã trao giải cho:
1 – Tập thể Nhà Dòng
Chúa Cứu Thế Việt Nam,
2 – Nhà tranh đấu Nguyễn
Bắc Truyễn,
3 – Nhạc sĩ Việt Khang
và Trần Vũ Anh Bình…
Nhớ lại 37 năm trước
đây (1977-2014), sau khi Cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm Miền Nam, vi phạm Hiệp Định
Paris ngày 27-1- 1973 về chấm dứt chiến tranh lập lại hòa bình cho Việt Nam,
chúng tôi và một số anh em khác cùng chung lý tưởng, đã sớm thành lập Mặt Trận
Nhân Quyền Việt Nam trong ý hướng trường kỳ đấu tranh bằng vũ khí nhân quyền,
cho mục tiêu chống độc tài,dân chủ hoá đất nước, phù hợp với chiếu hướng chiến
lược quốc tế mới, hậu “Chiến Tranh Lạnh”, của các cường quốc cực.
Trong nhiệm vụ Ủy Viên
Nghiên Huấn của Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam, chúng tôi đã được giao trách nhiệm
khởi thảo bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền Việt
Nam, cùng
với các tài liệu huấn luyện và học tập khác như “Chính cương và sách lược đấu tranh của Mặt Trận Nhân Quyền
Việt Nam”, “Việt Nam Trong Thế Chiến Lược Quốc Tế Mới”….
Đúng vào ngày này của
37 năm về trước, Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam đã công bố Tuyên Ngôn Nhân Quyền
Việt Nam năm 1977 đúng vào ngày 10-12-1977 là ngày bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân
Quyền được Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc
thông qua. Chúng tôi còn nhớ, phần mở đầu của bản tuyên ngôn này đã viết như
sau:
“ Khẳng định rằng, con người sinh ra có quyền sống và phải được sống xứng
đáng với nhân phẩm và cương vị của một con người.
Sống xứng đáng với nhân phẩm và cương vị của một con người, là con người
không phải chỉ sinh ra để được sống như một con vật mà còn có nhu cầu khẩn thiết
hơn là phải được sống và sống tự do.
Sống tự do là mọi người, không phân biệt sắc tộc, giai tầng xã hội, phải
được tôn trọng, bảo vệ và hành xử những nhân quyền căn bản đã được ghi trong bản
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Hiến Chương Liên Hiệp Quốc: Quyền tự do chính
trị, tự do kinh tế, tự do cư trú và vãng lai, tự do tư tưởng bao gồm quyền tự
do tín ngưỡng, tôn giáo, ngôn luận v.v….
Bởi vì tự do và con người là một thực thể bất khả phân, có con người là
phải có tự do, thiếu nó con người sẽ sống trong lo âu, sầu tủi và nhân phẩm bị
hạ thấp ngang tầm loài vật.
Tiếc thay, một dân tộc đã và đang phải sống ngang tầm loài vật: Đó là
dân tộc Việt Nam. Bởi vì dân tộc này đã và đang phải sống dưới chế độ độc tài
toàn trị của những người Cộng sản Việt Nam, duới chế đô này mọi nhân quyền và
dân quyền căn bản đã bị chà đạp và tước đoạt.
Vì vậy, Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam khẩn thiết tố cáo trước công luận
thế giới và bầy tỏ quyết tâm đấu tranh đến cùng cho các nhân quyền và dân quyền
căn bản sau đây phải được tôn trọng, bảo vệ và
thực thi tại Việt Nam:…”
Những dòng cuối cùng của Bản Tuyên Ngôn viết:
“…Như một quy luật, ở đâu có áp bức,
ở đó có đấu tranh; và rằng một chế độ thiết lập bằng bạo lực, duy trì bằng bạo
lực,như chế độ độc tài đảng trị đương thời tại Việt Nam, thì sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt do tự bản chất
và do sức mạnh vùng lên của những con người bị áp bức, bóc lột.”
“ Việt Nam ngày 10 tháng 12 năm 1977”
Tựu chung, dù thực tế có thế nào chăng nữa,
thì Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền vẫn
mang giá trị vĩnh cửu. Vì đó là chân lý muôn thuở của loài người, có giá
trị qua mọi thời đại, vượt không gian và thời gian. Tuy nhiên, ngày nào Liên hiệp
quốc và các cường quốc không có được những biện pháp chế tài hữu hiệu, vẫn sẽ
không ngăn chặn được các chế độ độc tài vi phạm tự do, dân chủ và nhân quyền
trên thực tế, là vi phạm Bản Tuyên Ngôn Quốc tế Nhân Quyền vậy.
Điển hình là Cộng sản
Việt Nam, sở dĩ vẫn ngang nhiên tiếp tục các hành vi đàn áp tôn giáo, tiêu diệt
đối lập chính trị và các nhân quyền căn bản như từ bao lâu nay, chính là vì thực
tế Hoa Kỳ nói riêng, và cộng đồng quốc tế
nói chung, có thể vì những lợi ích và toan tính khác, nên chưa có những biện
pháp chế tài triệt để, hữu hiệu và chưa thể hiện quyết tâm thực hiện các nguyên
tắc và các điều khoản của Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, vì lợi ích của
nhân loại nói chung, nhân dân các nước sống dưới ách các chế độ độc tài nói
riêng.
Thiện Ý
Ngày 10 tháng 12 năm 2014.
29.
Ý nghĩa của ngày lễ Giáng sinh
Lễ Giáng sinh, một trong những ngày lễ trọng đại của hàng tỷ các tín đồ
Thiên Chúa giáo
24.12.2014
Lễ Giáng sinh, một
trong những ngày lễ trọng đại của hàng tỷ các tín đồ Thiên Chúa giáo trên toàn
cầu, thuộc các giáo hội có chung một niềm tin về một Đấng Thiên Sai là Ngôi Hai
Thiên Chúa đã giáng sinh xuống thế làm người để cứu chuộc nhân lọai cách nay
2014 năm.
Theo niềm tin của
các giáo hội và tín đồ Thiên Chúa giáo, vũ trụ vạn vật trong đó có con người
đều do một Đấng tối cao tòan năng là Thượng Đế, là Thiên Chúa đã tạo dựng và
cho nó vận hành, tiến hoá theo những quy luật chung cũng như riêng cho muôn
lòai và mỗi lòai. Trong các sinh vật thụ tạo, con người được coi là cao trọng
nhất, được tạo dựng giống hình ảnh Thiên Chúa, có năng lực làm chủ bản thân, xã
hội và thiên nhiên để mưu cầu hạnh phúc.
Theo Kinh Thánh
Cựu Ước cũng như Tân Ước vốn là nền tảng giáo lý Thiên Chúa giáo, khởi thủy,
trái đất được Thiên Chúa dựng nên như môi truờng sống hòan hảo cho con người
thụ hưởng hạnh phúc viên mãn đời đời. Thế nhưng, trước khi con người được hưởng
cảnh sống hạnh phúc bất diệt nơi địa đàng này, Thiên Chúa đã làm một cuộc thử
thách về lòng trung tín của hai con người được tạo dựng đầu tiên là Adam và
Eva, tổ phụ lòai người. Thử thách đó là: Adam và Eva được quyền thụ hưởng mọi
thứ có trong vườn Địa Đàng, trừ hoa trái của một cây “trái Cấm”. Nhưng trong
một lúc yếu lòng, bị ma quỷ cám dỗ, Eva trước rồi Adam sau, đã ăn trái cấm này,
vi phạm Thiên Luật. Hậu quả là Adam và Eva cũng như con cháu muôn đời mai sau
sẽ mãi mãi sống trong cảnh trần gian khổ ải, bi hư nát đời đời. Thế nhưng, vì
tình thương nhân lọai, vật thụ tạo của mình, Thiên Chúa đã cho con một là Đức
Jesus Christ giáng thế, chịu khổ hình và sau cùng chịu chết treo trên thập tự
giá, lấy máu và cái chết của mình như giá cứu chuộc nhân lọai. Nhờ công ơn cứu
chuộc này, con người mới có điều kiện để được tái sinh trong nước hằng sống sau
cái chết, là Thiên Đường cực lạc vĩnh cửu.Vì vậy, Lễ Giáng sinh đối với các tín
đồ Thiên Chúa giáo là một ngày vui mừng trọng đại, ngày khởi đầu công trình cứu
chuộc của Ngôi Hai Thiên Chúa.
Tuy nhiên, ngòai ý
nghĩa tôn giáo trên đây, ngày lễ Giáng Sinh còn có ý nghĩa lịch sử, văn hóa xã
hội.
Về ý nghĩa lịch
sử, ngày Giáng sinh được lịch sử ghi nhận về một nhân vật phi phàm có thật đã
xuất hiên trên trái đất cách nay 2014 năm tại Bethlem, nay thuộc vùng Trung
Đông từ lâu đã và đang có cuộc chiến tranh đẫm máu giữa hai dân tộc Do Thái và
Palestine, chưa biết đến bao giờ mới chấm dứt. Đây quả là điều nghịch lý, vì
chiến tranh hận thù triền miên đã xẩy ra nơi chính quê hương Đấng Cứu Thế ,
người đã đến thế gian đem hòa bình, bình an, hạnh phúc vĩnh cửu đến cho mọi
người. Nhân vật ấy có tên là Jesus Christ, đã và đang được hàng tỷ con người
thuộc mọi sắc tộc trên thế giới tin yêu tôn thờ và ngày sinh của Người đã được
chọn làm mốc thời gian Dương Lịch. Những cuốn Thánh Kinh của các Thánh sử như
Luca, Mathew, Marco, Gioan, viết về cuộc đời và sự nghiệp của nhân vật phi phàm
này đã có giá trị sử liệu rất cao.
Về ý nghĩa văn hóa
xã hội thì sự ra đời của Đức Jesus Christ đã ảnh huởng rất lớn đến đời sống văn
hóa xã hội lòai người, làm thay đổi bộ mặt thế giới. Trong chừng mực nào đó, có
thể coi Ngài là một nhà cách mạng xã hội, vì cuộc đời sinh ra trong khó nghèo,
luôn bênh vực giúp đỡ người nghèo, bị con người sỉ nhục bách hại, song giáo lý
vị tha của Ngài vẫn là dạy “Con người phải yêu thương nhau như chính mình” ,
không chỉ yêu người yêu mình mà yêu cả kẻ thù của mình.
Tựu trung, lễ
Giáng sinh hàng năm, ngòai ý nghĩa tôn giáo, còn mang ý nghĩa lịch sử, văn hóa
xã hội. Vì vậy Mùa Giáng sinh, lễ Giáng sinh đã là những ngày vui chung cho mọi
người, không riêng gì các tin đồ Thiên Chúa giáo thuộc mọi Giáo hội có chung
niềm tin tôn thờ Thượng Đế. Riêng người Việt chúng ta ở Hoa Kỳ cũng như nhiều
nơi khác ở hải ngọai, cũng đã “nhập gia tùy tục”; 39 Mùa Giáng sinh qua, cũng
đã hòa nhập niềm vui chung với người bản địa. Niềm vui chung ấy được thể hiện
qua những sinh họat đặc thù trong mùa Giáng sinh, như chăng đèn kết hoa và các
hình tượng về Giáng sinh trang trí bên ngòai và bên trong nhà cửa; như mua sắm
quà Giáng sinh tặng cho nhau, gửi thiệp chúc mừng và nhất là những bữa ăn đòan
tụ gia định, ông bà, cha mẹ, con cháu và bạn bè. Tất cả vào đêm Giáng sinh cùng
quây quần quanh cây thông Giáng sinh, bóc quà trao tặng cho nhau, trong không
khí thật vui tươi đầm ấm.
Tất nhiên mỗi độ
Giáng sinh về, người Việt tha hương chúng ta không khỏi chạnh lòng nhớ lại
những ngày Giáng sinh xưa tại quê nhà, dù thời ấy đang phải đương đầu với cuộc chiến
tranh thôn tính của chế độ cộng sản vô thần Bắc Việt, nhưng người dân Miền Nam
dưới chế độ dân chủ hữu thần Việt Nam Cộng Hòa, vẫn luôn được hưởng những ngày
Lễ Giáng sinh vui tươi, an bình và đầm ấm. Ước gì, những ngày lễ Giáng sinh vui
tươi, an bình và đầm ấm ấy sớm có được tại quê nhà, không chỉ cho các tín đồ
Thiên Chúa giáo, mà cho mọi người thuộc mọi tín ngưỡng. Và cũng tất nhiên, ước
mơ này chỉ trở thành hiện thực, khi Quê Mẹ Việt Nam của chúng ta không còn chế
độ cộng sản vô thần, để các quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và các nhân quyền,
dân quyền căn bản khác được tôn trọng, bảo vệ và hành xử.
Các bài viết
được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập
trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.