VIẾT LỊCH SỬ CHO ĐẤT NƯỚC HAY CHO ĐẢNG VÀ CHẾ ĐỘ ĐƯƠNG
THỜI?
Thiện Ý
Theo báo chí tại
Việt Nam cho hay Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam hôm 18-8 -2017 đã phát
hành rộng rãi trên thị trường bộ sách mang tên Lịch sử Việt Nam dày 10.000
trang, được coi là bộ sử đồ sộ nhất của đất nước từ trước đến nay, viết về Việt
Nam từ khởi thủy đến năm 2000.
Trên báo chí Việt
Nam, phó giáo sư, tiến sĩ Trần Đức Cường, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt
Nam, Tổng Chủ biên bộ sách Lịch sử Việt Nam, nói rằng bộ lịch sử mới “bổ khuyết được nhiều vấn đề mà các công
trình sử học trước đó chưa có điều kiện nghiên cứu”. Một trong những bổ
khuyết đó có lẽ là các sách sử trước đây của chính quyền Cộng hòa Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam dùng các từ “ngụy quân”, “ngụy quyền” để gọi Việt Nam Cộng hòa và quân đội của
chính thể đó. “Nhưng bây giờ chúng ta
viết là chính quyền Sài Gòn, quân đội Sài Gòn” ?
Trong cuộc phỏng
vấn của báo Tuổi Trẻ hôm 18-8-2017, ông Trần Đức Cường đã nói rằng “Chính
quyền Việt Nam cộng hoà là
một thực thể ở miền Nam Việt
Nam…
Trước đây, khi nhắc đến chính quyền Việt Nam Cộng hoà, mọi người vẫn hay gọi là
ngụy quân, ngụy quyền. Nhưng chúng tôi từ bỏ không gọi theo cách đó mà gọi là
chính quyền Sài Gòn, quân đội Sài Gòn. Lịch sử phải khách quan, phải viết thế
nào để mọi người chấp nhận”.
Sự thể này đã được công luận trong và ngoài nước quan tâm, bình
phẩm, đánh giá khác nhau.
1/- Một dấu hiệu tích cực cho hiện tại cũng như tương
lai đất nước và dân tộc?
Đối với chúng tôi,
khi nghe qua những lời tuyên bố trên không khỏi ngạc nhiên, vui mừng một cách dè
dặt, bán tín bán nghi tự hỏi sự thay đổi cách gọi của “Bên thắng cuộc” đối với “Bên
thua cuộc” như thế có ý nghĩa tích cực gì không cho hiện tại cũng như tương
lai đất nước và dân tộc?
Ý nghĩa tích cực
là đảng và nhà cầm quyền CSVN phải chăng đã giác ngộ, phản tỉnh để nhận ra được
thực chất cũng như thưc tế của cuộc chiến tranh “cốt nhục tương tàn” hôm qua (1954-1975), tạo tiền đề cho sự hòa
giải dân tộc, đoàn kết thống nhất toàn lực quốc gia để bảo vệ Tổ quốc trước họa
ngoại xâm và xây dựng phát triền toàn diện đất nước đến phú cường và văn minh
tiến bộ ngang tầm cao thời đại; để mọi tầng lợp nhân dân Việt Nam được sống
trong “Độc lập-Tự do -Hạnh phúc” như
khẩu hiệu tuyên truyền bao lâu nay của đảng và chế độ đương thời?
2/- Thế nhưng mọi người đã thất vọng vì sao?
Thế nhưng, người
viết cũng như nhiều người Việt Nam khác đã thất vọng ngay sau khi nghe chính
ông Trần Đức Cường cũng trong cuộc phỏng vấn của báo Tuổi Trẻ, đã giải thích
thêm là sự thay đổi tên gọi chính quyền và quân đội chế độ Saigon như thế chỉ
là thay đổi về từ ngữ cho có ý nghĩa trung tính để phù hợp với tính khách quan
của lịch sử,. Vì “Lịch sử phải khách quan, phải viết thế nào để mọi người
chấp nhận” như Ông nói. Nhưng ông khẳng định bản chất của chính quyền và
quân đội Saigon vẫn không thay đổi. Theo Ông Cường chính quyền ấy (Việt Nam Cộng Hòa) thực chất cũng như thực tế vẫn là một chính quyền công cụ tay sai do Mỹ
dựng lên và nuôi dưỡng; và quân đội ấy (Quân
đội VNCH) được Mỹ trang bị vũ khí và
nuôi sống cũng chỉ là một quân đội đánh thuê… !?!
Nghe người đứng
đầu việc soạn thảo bộ sách Lịch sử Việt
Nam khẳng định như thế mà dám nói sự thay đổi tên gọi miệt thị chế độ và quân
đội Việt Nam Cộng Hòa ở Miền Nam trong cuộc chiến “Nồi da sáo thịt” hôm qua (1954-1975) là viết “Lịch sử phải
khách quan” ư?
3/-Viết
lịch sử cho đất nước và dân tộc hay cho đảng và chế độ đương thời?
Người ta không khỏi tự hỏi Tiến sĩ Trần Đức
Cường và những sử gia của chế độ đã
viết lịch sử cho đất nước và dân tộc Việt Nam hay đang viết tài liệu tuyên
truyền theo lệnh và cho ý đồ của đảng và
chế độ đương quyền tại Việt Nam?
Chẳng cần nói ra
thì ai cũng biết câu trả lời cho câu hỏi này rồi. Vì ai cũng biết, các sử gia đều
là cán bộ viên chức nhà nước; vì cuộc sống, vì an toàn cá nhân và gia đình đã
phải “ăn cơm Chúa (đảng) múa tối ngày”,
phải uốn ngòi bút viết lịch sử theo đơn đặt hàng của “đảng và nhà nước ta”! Mặc dầu Phó Giáo sư Tiến sĩ Trần Đức Cường
đã cố gắng phủ nhận khi trả lời với báo chí, rằng khi soạn thảo bộ Lịch sử Việt
Nam
không nhận chỉ thị hay chiu một áp lực nào. Nhưng ai cũng hiểu trong chế độ độc
tài đảng trị hay toàn trị hiện nay tại Việt Nam, không một cơ quan đoàn thể
nào, nhất là một đòan thể “trí thức xã
hội chủ nghĩa” có trách nhiệm soạn bộ Lịch sử Việt Nam thuộc lãnh vực tư
tưởng, mà không nằm trong vòng cương tỏa của bộ máy đảng và nhà nước cộng sản (Ban tư tưởng tuyên giáo Trung Ương đảng CSVN)
hiện nay. Cho dù trước đó người của “đảng
và nhà nước ta” đã cố gắng đưa ra những động tác giả để dàn cảnh trước cho
điều mà TS Trần Đức Cường nói với báo chí là “Độc lập”, không chịu áp lức hay nhận
chỉ thị nào cả khi soạn thảo bộ sách Lịch sử Việt Nam.
Tỷ như trên trang
VNTB.org xuất hiện bài viết được cho là của Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn,
nguyên Cục Trưởng Cục Tuyên huấn, Bộ Quốc phòng, không chấp nhận việc công nhận chính quyền Sài gòn, tác giả cho
rằng công nhận chế độ VNCH là “đánh tráo lịch sử”(!?!) và “yêu cầu Đảng, Nhà nước phải kiểm tra xử lý
kiên quyết thu hồi, đính chính trở lại tập sử và làm rõ trách nhiệm những người
gây nên hậu quả sai trái.”
Gần đây nhất, hồi
tháng 6/2017, báo Quân đội Nhân dân, trong một bài ca ngợi Trung tướng Nguyễn
Thanh Tuấn như là “người truyền lửa cho
cộng đồng người Việt trong và ngoài nước”, vẫn tố cáo “tội ác của chế độ Mỹ-Ngụy”. Bài báo nói ông Tuấn từng được phân
công để “lên lớp chính trị cho gần một
vạn binh lính, nhân viên ngụy quân, ngụy quyền.”sau ngày “Giải phóng”(30-4-1975).
4/- Thế còn ý đồ của đảng cầm quyền độc tôn
trong chế độ độc tài toàn trị CSVN muốn thành đạt qua kịch bản thay tên gọi cho
chế độ và quân đội Saigon là gì?
Theo suy đoán của
nhiều người trong và ngoài nước thuộc cả hai phe “Quốc-Cộng” thì sự thay đổi
này chỉ là vì nhà đương quyền muốn tạo cơ sở pháp lý xác định chủ quyền trên
các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa là của Việt Nam.
Cơ sở pháp lý đó
là sự thể hiện chủ quyền qua việc quản lý chính trị, hành chánh liên tục của
chính quyền Saigon trước năm 1975 .v.v…Nếu đúng như vậy thì không biết đảng và
nhà đương quyền có biết kịch bản này sẽ mâu thuẫn với kịch bản “Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền
Nam Việt Nam” trước đây trong thời kỳ “chiến
tranh giải phóng Miền Nam” không?
Đó là một công cụ
chính trị bên cạnh công cụ quân sự là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam được
chính quyền CSBV dựng lên để tiến hành chiến tranh xâm chiếm nhuộm đỏ Miền Nam
dưới chiêu bài “ngụy dân tộc”. Sau
khi xâm chiếm được Miền Nam, lại đã được
sử dụng làm công cụ pháp lý trong cái gọi là “Hiệp thương thống nhất đất nước” (1976) giữa chính phủ “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” và “Chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền
Nam Việt Nam”. Vì là chính quyền ma nên đảng và nhà cầm quyền đương thời
nay không dám sử dụng kịch bản này, mà phải sử dụng chính quyền thật Việt Nam
Cộng Hòa để có căn bản pháp lý bảo vệ chủ quyền biển đảo theo công pháp quốc tế
phải không nào?
Đúng là “dấu đầu, lòi đuôi”, tương tự như kịch
bản ngụy dân tộc để tiến hành cuộc chiến tranh xâm chiếm Miền Nam dưới ngọn cờ “Chống Mỹ cứu nước, giải phóng dân tộc” đã lòi đuôi sau khi chiếm
được Miền Nam
thống nhất đất nước, đưa cả nước tiên lên “xã hội chủ nghĩa”. Vì lãnh tụ cộng
đảng Viêt Nam Hồ Chí Minh đã từng khẳng định
“Đối với cách mạng Việt Nam và dân tộc
Việt Nam, chủ nghĩa Mác Lê không những là một cẩm nang thần kỳ mà còn là mặt trời
soi sáng con đường thẳng tới thắng lợi cuối cùng, tới chủ nghĩa xã hội, chủ
nghĩa cộng sản”. Còn Lê Duẩn, cố
tổng Bí thư đảng CSVN từng tuyên bố “Ta đánh Mỹ đây là đánh cho Liên Xô, đánh
cho Trung Quốc”.Một tự thú làm công cụ tri tình cho cộng sản quốc tế
tiến hành “chiến tranh cách mạng”,“Chiến tranh giải phóng” nhuộm đỏ Miền
Nam và toàn thế giới của cộng sản quốc tế (đã
thất bại hoàn toàn).
5.- Vậy nếu gọi chính quyền VNCH là chính quyền tay
sai, quân đội VN CH là lính đánh thuê, thì phải gọi chính quyền VNDCCH và quân
đội cộng sản Bắc Việt là gì cho đúng thực chất và thực tế đây?
Vậy khách quan sử
gia Ts Trần Đức Cường gọi chính quyền và quân đội Miền Bắc là gì khi đã nhận
viên trợ vũ khí, lương thực, đạn dược, quân trang quân dụng và khí tài quân sự,
kể cả chi viện người của Liên Xô, Trung cộng và các nước “Xã
Hội Chủ Nghỉa anh em” là gì? Chính quyền VNDCCH có phải là chính quyền tay
sai và quân đội NDVN ở Miền Bắc lúc đó có phải là lính đánh thuê cho Liên-Xô,
cho Trung Quốc không? Vậy tại sao Ông và các sử gia của chế độ lại cho chính
quyền và quân đội VNCH là chính quyền
tay sai, là lính đánh thuê của “đế quốc Mỹ” điều mà chính quyền, quân đội và
tất cả những người Việt quốc gia chân chính từng chiến đấu bảo vệ chế độ dân
chủ pháp trị VNCH ở Miền Nam không nghĩ thế bao giờ?
Khách quan công
bằng mà nói trong bối cảnh cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu giữa cộng sản
chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa hình thành sau Thế Chiến II, Việt Nam có số phận
không may rơi vào thề gọng kìm của cuộc chiến toàn cầu này. Đất nước bị chia
đôi, với một đất nước hai chế độ, hai chính quyền trong hai chế độ chính trị
đối nghịch: Miền Bắc xây dựng xã hội chủ nghĩa nằm trong quỹ đạo phe Xã hội Chủ
nghĩa, đứng đầu là Liên Xô. Miền Nam xây dựng chế độ tự do dân chủ, nằm trong quỹ
đạo các nước tư bản chủ nghĩa hay còn gọi là “Thế giới tự do”, đứng đầu là Hoa
Kỳ. Chính quyền và quân đội trong chế độ XHCN Miền Bắc nhận chi viện lương
thực, vũ khí và khí tài quân sự của Liên Xô, Trung Quốc, ngụy dân tộc làm “chiến tranh cách mạng, chiến tranh giải
phóng dân tộc” để xâm chiếm Miền Nam, cộng sản hóa cả nước. Chính quyền và
quân đội chế độ VNCH ở Miền Nam nhận viện trợ kinh tế, vũ khí và các phương
tiện chiến tranh của Hoa Kỳ và đồng minh để làm “tiền đồn Thế giới tự do” thực hiện chiến tranh tự vệ để ngăn chặn,
đẩy lùi chiến tranh thôn tính do Miền Bắc phát động. Dầu muốn dầu không, cả hai
chính quyền, quân đội của hai chế độ đối nghịch Bắc-Nam đều là công cụ của
ngoại bang; có khác chăng chính quyền cộng sản Bắc Việt đã là một công cụ tri
tình (tình nguyện tích cực làm nghĩa vụ
quốc tế CS), trong khi chính quyền quốc gia ở Miền Nam đã là một công cụ
ngay tình (bị buộc làm công cụ “Tiền đồn
thế giới tự do, trái với ý muốn…) nên mới có việc lật đổ sát hại Ngô Đình
Diệm, người đứng đầu chính quyền Đệ Nhất VNCH (mà Hồ Chí Mình từng thừa nhận “Diệm có cách yêu nước của Ông ấy”)
vì chính quyền này không muốn làm công cụ chống cộng cho Hoa Kỳ, không muốn Hoa
Kỷ và đồng minh đưa quân chiến đấu vào Miền Nam, giúp cho cuộc chiến tranh xâm
chiếm Miền Nam ngụy dân tộc của CSBV có chính nghĩa “Chống ngoại xâm, giải phóng dân tộc”.
Vậy thì, theo thiển
ý, muốn viết lịch sử về cuộc chiến tranh Quốc-Cộng (1954-1975) hội đủ tính
khách quan lịch sử, các sử gia của cả hai phía Quốc-Cộng phải đứng trên lập trường
dân tộc, dưới ánh sáng soi đường của chủ nghĩa yêu nước mà viết sử, không thế
đứng về một bên trong cuộc chiến mà viết lịch sử cho đất nước và dân tộc.
Thiết tưởng, ngày
nào các sử gia của chế độ đương quyền (cũng
như chế độ đã mất quyền VNCH) còn đứng
trên lập trường quan điểm của một bên trong cuộc chiến Quốc-Cộng hôm qua
(1954-1975) thì mọi công trình viết sử đều không có giá trị lịch sử vì nặng tính
chủ quan, một chiều.Có chăng chỉ có giá trị tuyên truyền cho mỗi bên trong cuộc
chiến và là tài liệu tham khảo cho các sử gia chân chính sau này mà thôi.
Vì nếu các sử gia của
chế độ đương thời mà viết lịch sử cho dân tộc thì phải đứng trên “lập trường dân tộc”, dưới ánh sáng soi
đường của “chủ nghĩa yêu nước”; chứ
không phải đứng trên “lập trường giai cấp vô sản”, dưới
ánh sáng soi đường của “chủ nghĩa cộng sản Mác-Lênin” để
viết như thế.
Đến đây xin thưa
với Phó Giáo sư Tiến sĩ Trần Đức Cường và các sử gia của chế độ Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, những thành phần
ưu tú và được ưu đãi của hàng ngũ “trí
thức xã hội chủ nghĩa” hiện nay tạiViệt Nam, rằng nếu muốn viết lịch sử cho
đất nước và dân tộc hội đủ tính khách quan của lịch sử, thì các sử gia phải
hoàn toàn độc lập trong suy tư, nhận thức khi viết sử, trong bối cảnh khác hơn
hoàn cảnh “chim lồng, cá chậu” mà các
sử gia đang sống hiện nay. Đồng thời, chính các sử gia cũng phải giác ngộ để
thoát ra khỏi não trạng nô dịch mà nền giáo dục, tuyên truyền một chiều của
đảng và chế độ đã tạo ra, mới có thể viết lịch sử cho đất nước về thời kỳ có
cuộc “Nội Chiến Ý Thức Hệ Quốc- Cộng”
tại Việt Nam một cách khách quan được. (Viết
thế nào về thời kỳ này mới đúng là viết lịch sử cho đất nước (Chính sử), chúng
tôi sẽ trình bầy trong một bài viết khác).
Tựu chung, nếu
vượt thoát được những điều kiện chủ quan cũng như khách quan nêu trên, các sử
gia mới đúng là sử gia để viết đúng thực chất cũng như thực tế một cách khách
quan về một giai đoạn lịch sử có cuộc nội chiến tạm gọi là “Quốc-Cộng phân tranh ” , tương tự như thời kỳ “Trịnh – Nguyễn phân tranh” hay “Mười hai sứ quân” trong Lịch sử Việt Nam.Vì tính khách quan của
lịch sử về hai cuộc nội chiến trước đây trong lịch sử, hiển nhiên không thể do
các sử gia của họ Trịnh hay họ Nguyễn viết hoặc của các lãnh chúa trong 12 sứ
quân viết phải không ạ?- Thưa các sử gia của đảng và chế độ đương thời Cộng Hòa
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Thiện Ý
Houston,
ngày 26-8-2017