Vì sao vi phạm nhân quyền tại Việt Nam tồi tệ và ngày càng tồi tệ hơn?
05/01/2022
Phiên tòa xử nhà báo, nhà hoạt động Phạm Đoan Trang tại Hà Nội.
Thiện Ý
Năm 2021, theo ghi nhận của các cơ quan truyền thông, các tổ chức
theo dõi, bảo vệ nhân quyền quốc tế, thì số người bất đồng
chính kiến bị nhà cầm quyền Hà Nội bắt cầm tù đạt con
số kỷ lục, cao hơn nhiều các năm trước đây.
Thống kê của Người Bảo vệ Nhân
quyền và Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam cho thấy
tính đến hết tháng 5 năm 2021, có 288 tù nhân lương
tâm bị giam giữ trong các điều kiện khắc nghiệt ở Việt Nam
dù Hà Nội luôn phủ nhận rằng “không có cái gọi là
tù nhân lương tâm” ở đây. Trong bức thư gửi tới Phó
Tổng thống Hoa Kỳ, Kamala Harris, trước
chuyến thăm Việt Nam hồi
tháng 8, hai tổ chức này nói rằng từ năm 2020 đến
2021, chính phủ Việt nam tiếp tục vi phạm các quyền cơ bản của con người, từ phân
biệt đối xử, bắt giữ và giam giữ tuỳ tiện, vi
phạm
công bằng xét xử đến hạn chế quyền tự do tôn giáo, tự do ý kiến và
biểu đạt, tự do lập hội.
Các tổ chức
theo dõi, bảo vệ nhân quyền này đánh giá rằng “Năm 2021 chứng kiến sự
đàn áp của chính quyền Hà Nội
đối với giới
bất đồng chính kiến
mà giới hoạt động và theo dõi nhân quyền
quốc tế cho là tồi
tệ nhất trong những
năm gần đây trong bối cảnh
đại dịch và sự
làm ngơ của phương Tây”.
Thực ra, đánh giá này không có gì mới,
không làm ai ngạc nhiên; chỉ có câu hỏi được nhiều người đặt ra
từ lâu là “Vì
sao vi phạm nhân quyền
tại Việt Nam tồi
tệ và ngày càng tồi tệ
hơn?”
Câu trả lời thì
đã có. Nhưng cách thức giải đề hiệu quả thực tế thì chưa.
1. Câu trả lời thì
đã có, là vì tương quan không cân sức giữa những người bất đồng
chính kiến với nhà
cầm quyền
trong chế độ độc tài toàn trị tại Việt Nam.
-Những người bất đồng chính kiến thì
không có vũ khí gì trong tay, chỉ có lương tâm và hành động đấu
tranh ôn hòa cho chính nghĩa tự do, dân chủ và nhân quyền.
Trong khi nhà cầm quyền trong thể chế độc tài toàn trị, có
quyền đẻ ra
luật pháp, tòa án, nhà tù, pháp trường và
các công cụ chuyên chính khác như công an, quân đội… để đàn
áp mọi phản kháng, chống đối của người dân.
-Vì tương
quan không cân sức như thế, các nhà bất đồng chính kiến đấu
tranh cho các quyền dân chủ, dân sinh, nhân quyền… cần sức hậu thuẫn quốc tế, như Liên Hiệp Quốc,
chính quyền các quốc gia dân chủ, các tổ chức quốc tế theo
dõi và bảo vệ nhân quyền quốc tế. Nhưng sức hậu thuẫn nay thường chỉ là
những lời tố cáo, lên án kèm theo những biện pháp gây áp lưc với nhà
cầm quyền Việt Nam; hay những biện pháp chế tài
một số cá nhân viên chức chính quyền có
hành vi vi phạm nhân quyền như là các biện pháp trừng
phạt theo kiểu (Đạo
luật) Magnitsky đối với
các nhà lãnh đạo hàng đầu…). Thế nhưng tất cả các
biện pháp đối phó này chỉ có
hiệu quả giới hạn hoặc chẳng có tác dụng gì ngăn chặn, đẩy lùi
được các hành động đàn áp của nhà
đương quyền Việt Nam. Thực tế hiệu quả cụ thể thấy được chỉ là sự can thiệp để nhà
cầm quyền thả một số tù nhân lương tâm đưa ra
nước ngoài. Nhưng sau đó, nhà cầm quyền Việt Nam
vẫn tiếp tục gia tăng bắt bớ bỏ tù số tù nhân lương
tâm nhiều hơn, với những bản án nặng nề hơn. Vì sao?
2. Vì cách thức giải đề hiệu quả thực tế thì chưa.
Theo nhận định của nhiều người hệ quả thực tế tồi tệ trên
là
vì:
(1) Các biện
pháp chế tài bao lâu nay không có tác động trực tiếp vào
quyền lợi thiết thân của hàng ngũ lãnh đạo hàng đầu của đảng và
nhà cầm quyền Việt Nam.
(2) Về đối nội đảng và
nhà đương quyền Việt Nam tự mãn rằng vị thế cầm quyền của họ vững như bàn thạch.
Trong nước không một thế lực chính trị hay
quân sự nào có thể đe dọa lật đổ, thay thế vị thế lãnh
đạo độc tôn, độc quyền, độc tài của một tập đoàn thống trị dày kinh nghiệm trấn áp
nhân dân bằng bạo lực.
(3) Về đối ngoại, dựa vào
tư thế chủ quyền của một quốc gia độc lập, theo công pháp quốc tế, đảng và nhà đương
quyền Việt Nam biết được giới hạn của các biện pháp trừng phạt khả thi của quốc tế hay
các quốc gia khác không thể vượt qua. Trong khi họ biết rằng quốc tế nói
chung, Hoa Kỳ và các cường quốc có ảnh hưởng nói riêng, đang rất cần đến vị thế địa chính trị của Việt Nam
trong thế chiến lược bao vây gián chỉ sự bành trướng thế lực
trong vùng của Trung Quốc. Vì thế, đảng và
nhà đương quyền Việt Nam bất chấp mọi áp lực, vì biết rằng liên minh các cường quốc, đứng đầu là Hoa Kỳ chắc chắn sẽ
không vì nhân quyền cho nhân dân Việt Nam mà hy sinh những lợi ích
quốc gia trong đó có lợi chiến lược quân sự,
kinh tế trong vùng của họ.
Đúng như ông
Vũ Quốc Ngữ, giám đốc tổ chức Người Bảo vệ Nhân quyền (Defend the Defenders) nói với
VOA, rằng ‘“Quốc tế và các nước phương Tây cũng có một
số phản ứng
yếu ớt về
việc đàn áp của nhà cầm
quyền Cộng sản
nhưng đối với
phương Tây họ vẫn
coi trọng quyền lợi
kinh tế hơn. Như
Hoa Kỳ, bên cạnh kinh tế, cũng muốn
lợi dụng Việt
Nam để làm tiền đồn
chống Trung Quốc”.
Hệ quả thực tế là, bất chấp những lời kêu
gọi của các tổ chức nhân quyền và cả các
thành viên của Liên minh châu Âu, EU vẫn đã phê chuẩn hiệp định thương mại tự do
(EVFTA) và đối tác đầu tư (EVIPA) với Việt Nam. Còn chính quyền Mỹ
trong năm qua cũng đã tăng cường quan hệ an ninh và thương mại với Việt Nam
bằng hai chuyến thăm cấp cao
của Phó Tổng thống Harris và Bộ trưởng Quốc phòng Lloyd Austin. Sau các chuyến
thăm này, Đảng Cộng sản vẫn không ngừng việc đàn áp giới bất đồng
chính kiến và những người lên tiếng cho dân chủ và nhân quyền ở Việt
Nam.
Theo ông Phil Robertson, phó giám
đốc phụ trách châu Á của tổ chức Theo dõi Nhân quyền Quốc tế
(Human Rights Watch) nhận định với VOA về tình hình nhân quyền Việt Nam trong năm
nay: “Thật không may, tình hình an ninh ở
Biển Đông và vai trò mới
của Việt Nam với
tư cách là quốc gia thay thế
cho Trung Quốc trong chuỗi sản
xuất và cung ứng, đã đẩy
các vấn đề nhân quyền
ra ngoài lề”, ông
Robertson nói. “Mỹ và các đồng minh đang cho
phép Việt Nam thoát khỏi những
vi phạm nhân quyền đáng kể
và có hệ thống, và điều
này cần phải dừng
lại”.
Theo ông Robertson và ông Ngữ, điều đó
có nghĩa nhân quyền cho Việt Nam sẽ là thứ yếu.
“Tình hình nhân quyền
đang trở nên tồi tệ
hơn theo đúng nghĩa đen từng
ngày (ở Việt Nam)”, ông
Robertson nói. “Và chắc chắn sẽ
có thêm nhiều vụ truy tố
vào năm 2022”.
Đồng ý kiến,
ông Ngữ cho rằng giới bất đồng chính kiến và xã hội dân
sự ở Việt Nam sẽ ngày càng khó khăn hơn trong hoạt động nếu
chính quyền Hà Nội được phương Tây o bế vì
các lợi ích an ninh và thương mại. Theo ông Ngữ, việc bắt giữ, đàn
áp có lẽ sẽ tương tự hoặc nhiều hơn so với hai ba năm gần đây.
3. Thay lời kết
Đến đây
có thể kết luận rằng, dù hậu thuẫn quốc tế cho các nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền hiệu quả đến
đâu; dù nhà đương quyền Việt Nam có tiếp tục đàn áp bắt bớ, tù
đầy ngày càng nhiều các nhà bất đồng
chính kiến trong các năm tới… điều chắc chắn là, thực tế cũng
không thể, không bao giờ dập tắt được ngọn lửa đấu tranh cho tự do,
dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam. Nhiều nhà
dân chủ sẽ nối tiếp, chấp nhận tù đầy, hy sinh, gian khổ cho đến
ngày Việt Nam có dân chủ và nhất định sẽ có
dân chủ.
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.