THỰC CHẤT CỦA NHÀ CẦM QUYỀN TRONG CHẾ ĐỘ ĐƯƠNG THỜI
TẠI VIỆT NAM.
Thiện Ý
Để thấy được thực chất của nhà cầm quyền trong chế độ đương thời
tại Việt Nam, chúng ta cần
đi từ quan niệm đến thực tế nắm quyền độc tôn của đảng Cộng sản Việt Nam trong nhiều
thập niên qua.
1.-Từ quan niệm (Conception):
Thực chất (real matter)
của nhà cầm quyền trong chế độ đương thời tại Việt Nam là một chính quyền công cụ cho một đảng cầm quyền độc tôn (đảng Cộng Sản Việt Nam ngụy danh) trong một chế độ độc tài toàn trị hay độc
tài đảng trị (Cộng Hòa Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam ngụy nghĩa). Mọi hoạt động của guồng máy công quyền quốc gia
đều được lãnh đạo và chi phối toàn diện bởi bộ máy đảng cầm quyền độc tôn, nhằm
thành đạt lợi ích cho Đảng và bảo vệ các ưu quyền, đặc lợi cho một giai cấp
thống trị mới, là các cán bộ đảng viên cộng sản.
Nói cách khác, đó là một chính quyền “do Đảng, của Đảng và vì Đảng cầm quyền”,
không phải là một chính quyền “do dân, của dân và vì dân”. Đó là
một chính quyền phản dân chủ hoàn toàn. Và do đó đã không hội đủ các yếu tính
cần có của một chính quyền chính thống,
chính nghĩa, chính đáng, chính danh và hợp pháp trên bình diện pháp lý đối với
quốc dân Việt Nam; mặc dầu trên thực tế, được quốc tế coi như là một chính
quyền đại diện của quốc gia Việt Nam, được là thành viên của tổ chức Liên Hiệp
Quốc..
Nhưng theo suy luận của chúng tôi nhà cầm quyền trong
chế độ hiện nay không phải là chính
quyền hợp pháp đối với nhân dân.Vì chính
quyền này đã thiết lập, duy trì bằng bạo lực trái với ý nguyện của nhân dân; và do đó chỉ ở thế hợp thức, hợp lệ hay hợp
cách (regular government) theo công
pháp quốc tế (Vì hội đủ các yếu tố
cấu thành một quốc gia: lãnh thổ, dân cư và chính quyền), nên được coi là một chính quyền chính thức
(official government) của quốc gia Việt Nam trong cộng đồng quốc
tế, nhưng không nhất thiết, không thể là một chính quyền hợp pháp (Legal government) đối với quốc dân Việt Nam.
Nói cách khác,
tính hợp pháp (Legal) của một chính quyền chỉ có được do nhân dân
và chỉ có nhân dân quyết định tính hợp pháp căn cứ trên các yếu tính chính
thống, chính nghĩa, chính đáng, chính danh (Thẩm quyền đối nội).Trong khi quốc tế chỉ xét xem chính quyền trong
chế độ ấy có hội đủ yếu tố cấu thành một quốc gia, để được coi là có hợp lệ, hợp thức, hợp cách (regular, correct, in due form), có tư cách thay mặt cho một quốc
gia, để được kết nạp vào các tổ chức quốc tế như Liên Hiệp Quốc hay tổ chức khu
vực như Hiệp Hội Các Quốc gia Đông Nam Á (ASEAN)…
Nghĩa là dường như quốc tế không quan tâm và cũng
không coi tính hợp pháp hay không hợp pháp của một chính quyền (Legal Government or illegal Government)
đối với người dân trong nước, như điều kiện xét định tư cách của một quốc gia
hội viên (Vì thuộc thẩm quyền nhân dân và
chủ quyền đối nội của quốc gia hội viên chăng?). Vì thế mà trong tổ chức
LHQ, cũng như nhiều tổ chức quốc tế khác, đã có cả các quốc gia hội viên có
chính quyền hợp pháp ( trong các chế độ
dân chủ đích thực) cũng như có chính quyền không hợp pháp (Trong các chế độ độc tài các kiểu, có tính
áp đặt, trái với ý nguyện nhân dân, chống lại và đàn áp nhân dân để duy trì độc
quyền thống trị…) trong đó có chính quyền trong chế độ đương thời tại
Việt Nam: Một chính quyền hợp lệ (Regular
Government) chứ không phải là chính quyền hợp pháp (Legal Governmet) và được coi là chính quyền chính thức (Official government) của
quốc gia Việt Nam trong các tổ chức quốc tế và trên trường quốc tế mà thôi.
Nhìn lại lịch sử Việt Nam dưới thời Pháp thuộc đã từng
tồn tại hai chính quyền: Chính quyền thuộc Triều Đình Huế với các Vua
quan cai tri Việt Nam có thể coi là chính quyền hợp pháp (Legal Government) đối với nhân dân Việt
Nam, bên cạnh chính quyền bất hợp pháp (illegal
government) với viên Toàn quyền và viên chức chính quyền bảo hộ Pháp, chỉ được coi
là chính quyền hợp thức (regular
Government) về đối ngoại, nên được coi là một chính quyền chính thức
(official government) thay
mặt cho quốc gia Việt Nam thời thuộc địa.
2.- Đến thực tế (Reality)
Quan niệm thực chất trên đã được lịch sử và thực tiễn
Việt Nam
soi sáng
Thật
vậy, sau Hiệp Định Genève 1954 tạm thời chia đôi đất nước, Ông Hồ Chí Minh và
Cộng đảng Việt Nam đã chiếm Miền Bắc, áp đặt chế độ xã hội chủ nghĩa, thiết lập
quyền bính theo mệnh lệnh của cộng sản quốc tế, với một chính quyền trong một
chế độ độc tài đảng trị trái với ý nguyện của nhân dân, đã phát động chiến
tranh chống lại và thôn tính chế độ chính thống quốc gia Việt Nam Cộng Hòa ở
Miền Nam Việt Nam.
Chính
thống vì chính quyền của chế độ Việt Nam Cộng hòa đã kế thừa và tiếp nối quyền
bính chính trị theo dòng chính lịch sử dân tộc. Vua Bảo Đại của chế độ quân chủ
chuyên chế Việt Nam, sau khi tiếp nhân chủ quyền độc lập từng phần qua các Hiệp
ước song phương với chính quyền thực dân Pháp (Hiệp định sơ bộ ngày 5-6-1948 ký tại vịnh Hạ Long giữa chính phủ Pháp
và chính phủ quốc gia lâm thời đầu tiên
Nguyễn Văn Xuân với sự chứng kiến của
Vua Bảo Đại. Sau nhiều thương lượng đôi
bên.cuối cùng Hiệp Định Hạ Long được sửa đổi và được ký kết vào ngày 8-3-1949
tại điện Elysée Pháp quốc giữa vua Bảo Đại và Tổng thống Pháp Vincent Auriol….),
sau cùng đã nhận chủ quyền độc lập hoàn toàn trên một nửa nước ở Miền Nam (còn nửa thuộc địa Miền Bắc Pháp đã mất vào
tay Việt Minh hay Việt cộng sau khi thất trận Điện Biên Phủ, phải ký Hiệp định
Genève 1954 với Việt Minh, chính quyền quốc gia của vua Bảo Đại đã không ký nên
chính quyền Việt Nam Cộng Hòa kế tục không có nghĩa vụ thực thi như chính quyền
cộng sản Bắc Việt đã vi phạm khi cưỡng chiếm Miền Nam bằng bạo lực…). Vua
Bảo Đại trong vai trò Quốc Trưởng và chính phủ quốc gia Việt Nam đã tiếp nhận
chủ quyền độc lập, sau hơn 80 năm bị thực dân Pháp đô hộ.Quốc Trưởng Bảo Đại đã
cử Ông Ngô Đình Diệm, gốc quan lại của
Triều đình, làm Thủ Tướng thành lập Chính phủ quốc gia mới (Việt Nam Cộng Hòa) kế tục quyền bính chính trị (political power) từ các chính phủ quốc
gia trước đó (Nguyễn Văn Xuân, Nguyễn Văn
Tâm, Hoàng thân Bửu Lộc…).
Sau
đó, do ý nguyện của nhân dân phù hợp với xu thế thời đại, được thể hiện qua
cuộc trưng cầu dân ý ngày 23-10-1955 đã truất phế vua Bảo Đại, cáo chung chế độ
quân chủ chuyên chế tồn tại hàng ngàn năm ở Việt Nam, khai sinh chế độ dân chủ
Việt Nam Cộng Hòa với bản Hiến Pháp ban hành ngày 26-10-1956. Và như thế đã hình thành một chính quyền
trong một chế độ dân chủ hội đủ 5 tính chất: Chính thống, chính nghĩa, chính
đáng, hợp pháp và chính danh. Trên nguyên tắc, chính quyền và chế độ Việt Nam
Cộng Hòa vẫn tồn tại về mặt pháp lý chính trị
thuần túy (trên căn bản Hiệp
Định Geneve 1954 và Hiệp Định Paris 1973 …)
dù không còn tồn tại được về mặt
thực tế.
Sau
khi thôn tính được Miền Nam vào ngày 30-4-1975, thống nhất đất nước bằng võ
lực, vi phạm trắng trợn cùng lúc hai bản Hiệp Định Genève 10-7-1954 và Hiệp
Định Paris ngày 27-1-1973, Cộng đảng Việt Nam đã áp đặt chế độ xã hội chủ nghĩa
trên cả nước, hoàn toàn trái với ý nguyện của toàn dân. Thế nhưng Việt cộng đã
làm tròn “nghĩa vụ quốc tế cao cả” đối
với cộng sản quốc tế là nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam, tiến tới mục tiêu tối hậu là
cộng sản hóa toàn cầu theo ý đồ, tham vọng của các lãnh tụ cộng sản quốc tế
Nga- Tầu thời bấy giờ .
Thế
nhưng giấc mộng cộng sản hóa toàn cầu của cộng sản quốc tế đã tan theo mây khói
sau khi đế quốc đỏ Liên Xô đứng đầu phe Xã Hội Chủ Nghĩa chấp nhận sự thất bại
sau hơn 70 năm xây dựng xã hội chủ nghĩa không tưởng này (1917-1991), đã mau
chóng thức thời chuyển đổi qua chế độ dân chủ, kéo theo sự xụp đồ cả hệ thống
các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu, để rồi sau đó đã cùng chuyển đổi qua chế độ
dân chủ. Hiện chỉ còn tồn tại 4 nước trong đó không may có Việt Nam, đảng cầm quyền độc tôn vẫn cố
đeo bảng hiệu “Đảng
Cộng Sản Việt Nam” ngụy danh và “Chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” ngụy
nghĩa, dù thực chất cũng như thực tế
không phải là như vậy.
3.- Kết luận:
Thực
chất cũng như thực tế, nhà cầm quyền trong chế độ hiện nay tại Việt Nam không phải là chính quyền hợp pháp đối với
nhân dân.Vì chính quyền này đã
thiết lập, duy trì bằng bạo lực trái với ý nguyện của nhân dân; và do đó chỉ ở thế hợp thức, hợp lệ hay hợp
cách (regular government) theo công
pháp quốc tế (Vì hội đủ các yếu tố
cấu thành một quốc gia: lãnh thổ, dân cư và chính quyền), nên được coi là một chính quyền chính thức
(official government) của quốc gia Việt Nam trong cộng đồng quốc
tế, nhưng không nhất thiết, không thể là một chính quyền hợp pháp (Legal government) đối với quốc dân Việt Nam ngày nào nó còn là một chế độ độc tài
toàn trị, phản dân chủ.
Thiện Ý
Houston, ngày
27-3-2018
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.