Vấn đề hòa giải và hòa hợp
dân tộc:
VÌ SAO HÒA GIẢI VÀ HÒA HỢP
DÂN TỘC CHƯA THÀNH TỰU Ở VIỆT NAM?
Thiện Ý
Vấn đề hòa giải và hợp dân tộc đã được nêu ra từ lâu, nhưng cho
đến nay vẫn chưa thành tựu ở Việt Nam,
dù đó là ước muốn chung của bất cứ người Việt Nam yêu nước nào. Vì sao Việt Nam
chưa hòa giải và hòa hợp dân tộc được?
Để trả lời câu hỏi vừa
nêu, nội dung bài tham luận này lần lượt trình bầy:
-
Nguyên
nhân ngăn trở hòa giải và hòa hợp dân tộc là gì?
-
Phương
cách nào khả thi để thành tựu hòa giải và hòa hợp dân tộc?
I/- NGUYÊN NHÂN NGĂN TRỞ HOÀ
GIẢI VÀ HOÀ HỢP DÂN TỘC LÀ GÌ?
Theo nhận
định của chúng tôi nguyên nhân căn bản chủ yếu là sự bất đồng về phương thức
thực hiện giữa khối người Việt quốc gia chống cộng (xin gọi tắt là Việt Quốc) với đảng và nhà cầm quyền hiện nay tại
Việt Nam (Xin goi tắt là Việt cộng).
Thật vậy, để thấy được sự bất đồng vừa
nêu, trước hết phải hiểu ý nghĩa chung và ý nghĩa riêng của cụm từ “Hòa giải và hòa
hợp dân tộc”.
Về
ý nghĩa chung: hoà giải là giải quyết mâu thuẫn một cách hoà bình để đi đến
sự hợp nhất trong hoà bình. Nếu mâu thuẫn ấy là mâu thuẫn trong lòng một dân
tộc, thì hoà giải và hoà hợp dân tộc là mâu thuẫn ấy cần được giải quyết một
cách hoà bình để đi đến sự hoà hợp dân tộc trong hoà bình.
Từ
ý nghĩa chung, đi vào ý nghĩa riêng của
hoà giải và hoà hợp dân tộc tại Việt Nam: Đó là giải quyết một cách hoà bình mâu thuẫn
phát sinh từ cuộc nội chiến Ý Thức Hệ Quốc-Cộng tại Việt Nam và tồn tại trong
lòng dân tộc việt Nam cho đến hôm nay, để đi đến hoà hợp dân tộc.
Trong ý nghĩa riêng này cũng cần được
hiểu theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp của cụm từ “hoà giải và hoà hợp dân tộc”. Theo
nghĩa rộng là giải quyết hoà bình mâu thuẫn trong lòng dân tộc giữa những người
Việt Nam theo ý thức hệ quốc
gia và những người Việt Nam
theo ý thức hệ cộng sản. Theo nghĩa hẹp là giải quyết hoà bình mâu thuẫn trong
lòng dân tộc giữa hàng ngũ lãnh đạo trong cuộc chiến tranh quốc - cộng vừa qua
(1954-1975) và cho đến hôm nay.
Theo nhận định của chúng tôi, đã từ lâu chứ
không phải đợi đến bây giờ 39 năm sau ngày 30-4-1975 chấm dứt cuộc chiến tranh
ý thức hệ quốc – cộng, nghĩa rộng của cụm từ “hoà giải và hoà hợp dân tộc” không
còn giá trị thực tế. Vì thực tế nhân dân hai Miền Bắc Nam đã tự giác “hòa giải
và hòa hợp” từ lâu sau khi tự hoá giải mâu thuẫn một cách hoà bình bằng chính
thực tiễn sinh động đã giúp tất cả có chung nhận thức về thực chất của cuộc chiến
tranh quốc-cộng hôm qua (1954-1975) chỉ là một cuộc chiến do ngoại bang thực
hiện thông qua những chính quyền công cụ bản xứ, xô đẩy nhân dân hai miền vào
một cuộc chiến tranh cốt nhục tương tàn, bằng những chiêu bài lừa mị, đã tàn
phá tan hoang đất nước, phân hoá dân tộc, để lại di hại nghiêm trọng, toàn diện
và lâu dài cho đất nước.
Như vậy thực tế nay chỉ còn tồn tại
trong lòng dân tộc ý nghĩa hẹp của cụm từ “Hoà giải và hoà hợp dân tộc”. Nghĩa là chỉ còn
tồn tại mâu thuẫn trong hàng ngũ lãnh đạo dân tộc thuộc hai phe Quốc-Cộng. Thế nhưng hòa giải và hòa hợp dân tộc vẫn
chưa thực hiện được tại Việt Nam vì các nhà lãnh đạo hai phe Việt quốc và Việt
cộng vẫn chưa thống nhất được phương cách hòa giải để đi đến hòa hợp dân tộc
một cách hòa bình.
Phe Việt cộng thì đã không chính thức đưa ra
chủ trương, chính sách và lịch trình thực hiện “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” cụ
thể, mà chỉ dưới hình thức này hay hình thức khác, đơn phương kêu gọi người
Việt quốc gia hãy quên quá khứ, quên hận thù, đừng chống cộng nữa, mà hãy hợp
tác toàn diện, vô điều kiện với đảng và nhà cầm quyền trong chế độ độc tài toàn
trị cộng sản hiện nay, để xây dựng phát triển đất nước. Nghĩa là không có hòa
giải (giải quyết những mâu thẫn căn bản
một cách hòa bình) mà chỉ muốn có hòa hợp.
Trong khi phe Việt quốc thì muốn thực hiện “hòa giải và hòa
hợp dân tộc” theo đúng ý nghĩa chân chính của cụm từ này. Nghĩa là
hai bên phải bằng cách nào đó, cùng ngồi lại với nhau để hóa giải mâu thuẫn căn
bản về lãnh đạo dân tộc. Đó là mâu thuẫn giữa những người cộng sản lãnh đạo dân tộc theo con
đường độc tài toàn trị, độc đảng độc quyền thống trị, với những người quốc gia lãnh đạo dân tộc theo con đường dân
chủ pháp trị, đa nguyên đa đảng. Đây chính là mâu thuẫn căn bản giữa
Việt Quốc
và Việt cộng
và là nguyên nhân cơ bản làm phân hoá dân tộc. Do đó “hoà giải và hoà hợp dân tộc” chính
là giải quyết mâu thuẫn này một cách hoà bình để đi đến hoà hợp dân tộc toàn
diện.
Vậy thì…
II/- PHƯƠNG CÁCH NÀO KHẢ THI
ĐỂ THÀNH TỰU HÒA GIẢI VÀ HÒA HỢP DÂN TỘC?
Thực tế cho thấy có hai phương cách thực
hiện “Hòa giải
và hòa hợp dân tộc” là song phương hòa giải và đơn phương hóa giải
mâu thuẫn căn bản để đi đến hòa giải dân tộc.
1.- Song phương hòa giải: là đại diện hai bên
Việt cộng và Việt quốc ngồi lại với nhau để cùng giải quyết mâu thuẫn căn bản.
Phương cách này cá nhân chúng tôi đã thử đưa ra “Giải Pháp
Toàn Cuộc Cho Vấn Đề Tương Lai Dân Tộc Việt Nam” in trong chương II (Luận bàn về một Giải “Giải Pháp Toàn Cuộc
Cho Vấn Đề Tương Lai Dân Tộc Việt Nam), Phần IV (Việt Nam Lạc Quan Tin Tưởng Hướng Về Tương Lai) là phần cuối cùng
tài liệu nghiên cứu lý luận “Việt Nam
Trong Thế Chiến Lược Quốc Tế Mới” của chúng tôi (Khởi thảo từ trong nước, ấn hành lần đầu vào Tháng 4-1995 và tái bản
Tháng 4-2005 tại Houston, Texas, Hoa Kỳ).
Theo giải pháp này, chúng tôi đề nghị các
nhà lãnh đạo Việt Cộng và Việt Quốc cùng nhau thực hiện tiến trình hòa giải qua
“Ba bước đến nền dân chủ nhất nguyên dân tộc”:
-
Bước mội: Triệu
tập “Hội Nghị Hóa Giải Mâu Thuẫn Về Lãnh Đạo Dân Tộc”
-
Bước Hai : Triệu
tập “Hội Nghị Thống Nhất Toàn Lực Quốc GIa”
-
Bước Ba: Hình thành “Chế Độ Dân Chủ Nhất Nguyên Dân
Tộc”.
Trong giải pháp này có đề nghị cụ
thể về thời gian, không gian, thành phân
tham dự, nghị trình, trách nhiệm tổ chức và chi phi…
Về thành phần tham dự về phía Việt Quốc gồm các nhà lãnh đạo trong
ba ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Về phía
Việt Cộng gồm các nhà lãnh đạo có thẩm quyền trong cơ chế Đảng và các cơ quan
Nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN).
Về trách nhiệm tổ chức giao cho Thủ Tướng
chính phủ CHXHCNVN với chi phí do ngân sách quốc gia đài thọ…Tiếc rằng giải
pháp đề nghị này đã không được các nhà lãnh đạo Việt cộng cũng như Việt quốc
quan tâm. Mặc dầu thời điểm năm 1995 hầu hết các nhà lãnh đạo Việt cộng cũng
như Việt quốc trong hai chính quyền Bắc-Nam có liện hệ với cuộc chiến tranh
Quốc –Cộng (1954-1975) vẫn còn sống.
Vì vậy, nay nếu có dùng phương cách “Song phương hòa
giải” cách nào đó cũng khó khả thi. Vì phía Việt quốc không thể vượt
qua khó khăn tiên quyết này: Tư cách đại diện tham dự các cuộc hội nghị song
phương,khi bao lâu nay toàn khối Việt quốc ở thế đa đầu về tổ chức và phân hóa
về nhận thức, quan điểm và phương cách chống cộng. Riêng vấn đề “hòa giải và
hòa hợp dân tộc” vẫn chưa có sự đồng thuận, còn nhiều chống đối trong nội bộ
Việt quốc.
2.-
Đơn phương hóa giải.
Nếu thực tế phương cách “song phương hòa
giải” bất khả thi, thì chỉ còn phương cách “Đơn phương hóa giải” mâu thẫn căn
bản giữa Việt cộng và Việt quốc. Đây là phương cách khả thi nếu đảng và nhà cầm
quyền Việt cộng hiện nay thực tâm, có thiện chí muốn thành tựu “hòa giải và hòa
hợp dân tộc”.
Theo phương cách này, đảng và nhà cầm
quyền Việt Nam
hiện nay chỉ cần đơn phương
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.