Một giả định lịch sử:
NẾU NGÀY 30-4-1975 VIỆT QUỐC
THẮNG VIỆT CỘNG, ĐIỀU GÌ SẼ XẨY RA?
Thiện Ý
Giả định trên đã được một số người đặt
ra từ lâu và thường được nhắc lại mỗi khi có hiện tượng người quốc gia đánh
người quốc gia như đòn thù. Những người nêu ra giả định này thường là nạn nhân
hay những người cảm thấy bất bình khi thấy hiện tượng chụp mũ, vu cáo, lăng mạ lẫn nhau thậm từ, giữa
những người Việt quốc gia hay tổ chức chống
cộng chỉ vì khác nhau về nhận thức,quan điểm và phương cách chống cộng, với
cường độ căm thù có khi cao hơn cả cường độ căm thù Việt cộng và tập trung sức
lực chống nhau đến quên cả mục tiêu chính là chống cộng để thắng cộng,nhằm
thành đạt mục tiêu tối hậu là dân chủ hóa cho Quê Mẹ Việt Nam.
Từ bối cảnh trên, dường như những người
nêu giả định trên muốn có câu trả lời tổng quát bằng sự hoài nghi rằng: Nếu
ngày 30-4-1975 Việt Quốc thắng Việt Cộng, liệu “Bên thắng cuộc Việt Quốc” có đối
xử với “Bên thua cuộc Việt Cộng”, như
Việt cộng đã làm sau ngày 30-4-1975 đối với Việt quốc hay còn tệ hại hơn nhiều?Vì
thực tế, chỉ vì những mâu thuẫn và bất đồng chính kiến không thôi, mà còn đối
xử với chiến hữu có chung chiến tuyến tàn tệ và căm thù nhau đến như thế, thì
với kẻ thù Việt cộng, kẻ đã gây ra quá nhiều hận thù, ắt là phải đạt tới đỉnh
cao về mức độ và cường độ của lòng thù hận.
Trên đây là cách nêu và trả lời cho một giả
định hoàn toàn chủ quan, cục bộ đầy cảm tính không phản ánh được nhận thức,
quan điểm, chủ trương, chính sách của toàn khối Việt Quốc chân chính. Bài viết
này nhằm trả lời nghiêm túc cho giả định lịch sử: Nếu ngày 30 tháng 4 năm 1975,
Việt quốc thắng Việt cộng, điều gì sẽ xẩy ra?
Nội dung bài viết lần lượt trình bầy:
-
Nếu Việt quốc
thắng Việt cộng, sẽ thắng bằng cách nào,vào thời điểm nào?
-
Điều gì sẽ xẩy ra
sau khi Việt quốc thắng Việt cộng?
-
Kết luận.
I/-NẾU VIỆT QUỐC THẮNG VIỆT
CỘNG, SẼ THẮNG BẰNG CÁCH NÀO, VÀO THỜI ĐIỂM NÀO?
1.- Phương cách Việt Quốc thắng Việt Cộng hoàn toàn khác
Việt cộng.
Như mọi người đều biết, sau khi Hiệp Định
Geneve 1954 chia đôi đất nước, Miền Bắc do đảng Cộng Sản Việt Nam nắm quyền,
thiết lập một chế độ độc tài đảng trị dưới bảng hiệu lừa mị “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”; Miền Nam
thuộc quyền cai trị của chính quyền chính thống Quốc gia, xây dựng chế độ dân
chủ pháp trị, với quốc hiệu Việt Nam Cộng Hòa.
Theo một số các điều khoản của Hiệp Định
Genève liên quan đến việc chia cắt và thống nhất đất nước, thì vĩ tuyến 17 chỉ
là ranh giới tạm thời và sẽ thống nhất sau đó ít năm bằng phương thức hòa bình,
thông qua một cuộc bầu cử tự do để nhân dân hai miền chọn lựa một chế độ chính
trị thích hợp chung cho một nước việt Nam thống nhất.
Thực ra, ngay khi đặt bút ký hay không ký (Hoa Kỳ, Chính phủ Quốc gia VN…) vào văn
bản Hiệp Định Genève 1954, các bên nội thù cũng như ngoại bang đều đã biết ngay
rằng các điều khoản liên quan đến sự chia cắt và thống nhất đất nước cũng như
toàn bộ Hiệp định này sẽ chẳng bao giờ được thi hành(tương tự như Hiệp Định Paris 1973 về chấm dứt chiến tranh lập lại Hòa
Bình cho Việt Nam sau này chỉ ký để thành đạt ý đồ riêng: Hoa Kỳ có căn bản
pháp lý, để thực tế rút chân ra khỏi cuộc chiến một cách danh dự. Việt cộng có
cơ hội cưỡng đoạt Miền Nam).
Chẳng qua đây chỉ là một văn kiện xác định
mốc thời gian đưa một dân tộc nhược tiểu sau gần một thế kỷ bị thực dân Pháp
khai thác thuộc địa, bước vào thế gọng kìm của một thế chiến lược quốc tế mới
hình thành sau Thế Chiến Hai: cuộc chiến
tranh ý thức hệ tư bản chủ nghĩa và cộng
sản chủ nghĩa, diễn ra giữa hai hình thái Chiến Tranh Lạnh (giữa các nước giầu) và Chiến Tranh Nóng (nơi một số nước nghèo). Việt Nam có số
phận không may đã được các cực cường chọn là tiền đồn cho hai phe Xã Hội hay
cộng sản chủ nghĩa (Việt cộng) và phe tư bản chủ nghĩa hay còn được gọi là
phe Thế Giới Tự Do (Việt quốc).
Việt cộng ở Miền Bắc trở thành công cụ tri tình
(tự nguyện, nhiệt thành làm công cụ)
cho phe Xã Hội Chủ Nghĩa, đóng vai trò tên lính xung kích mở mang bờ cõi cho
các tân đế quốc Đỏ Nga Tầu, làm “Nhiệm vụ quốc tế cao cả”!- Việt
quốc ở Miền Nam trở thành công cụ ngay tình (bị ép buộc miễn cưỡng phải làm công cụ) trong vai trò tiền đồn Thế
Giới Tự Do để ngăn chặn sự bành trướng của cộng sản quốc tế, đứng đầu là Liên
Xô và Tầu cộng thời bấy giờ.Đất nước Việt Nam trở thành bãi chiến trường và
nhân dân hai miền Bắc-Nam trở thành bia đỡ đạn cho các phe tiêu thụ hết các
loại vũ khí còn tồn đọng sau Thế Chiến Hai và thử nghiệm các loại vũ khí giết
người mới sáng chế, làm giầu cho các nhà tư bản quân sự quốc phòng (trong các cường quốc thuộc Phe Tư Bản) và cho tư bản nhà nước độc quyền (các đảng Cộng sản Nga-Tầu trong phe XHCN).
Từ
vị trí và vai trò công cụ khác biệt trên đây, đã đưa đến phương cách để thắng
đối phương giữa Việt quốc và Việt cộng hoàn toàn khác nhau và trái ngược nhau.
Việt cộng thì chủ trương dùng bạo lực quân sự (gây chiến tranh với các lực lượng vũ trang…)
kết hợp với bạo lực chính trị (sức mạnh
nổi loạn của quần chúng…) để tìm chiến thắng sau cùng là cưỡng đoạt Miền Nam, thống nhất
đất nước dưới chế độ độc tài đảng trị. Thực
tế, Việt cộng đã làm và đã giành được “Thắng lợi” (dù chỉ là chiến thắng giả tạo, ăn theo nhờ sự thay đổi chiến lược toàn
cầu của các cực cường), nhưng vẫn chưa là thắng lợi sau cùng giữa Việt quốc
và Việt cộng. Vì cuộc chiến ấy vẫn tiếp tục sau ngày 30-4-1975 và sắp đi đến
kết thúc trong một tương lai không xa, để khẳng định ai thắng ai và chân lý,
chính nghĩa thuộc về ai (Việt quốc hay
Việt cộng).
Trong khi Việt quốc thì ngay từ đầu đã chủ trương thắng Việt
cộng bằng sức mạnh chính trị (dân chủ pháp trị) và kinh tế (giầu mạnh), diễn biến hòa
bình và tịnh tiến. Theo đó, chính quyền và quân dân Miền Nam sẽ kiến
tạo ở Miền Nam một chế độ dân chủ pháp trị đích thực(Việt Nam Cộng Hòa) để thực thi các quyền tự do, dân chủ, dân sinh
và nhân quyền cho mọi người dân.Đồng thời xây dựng và phát triển theo kinh tế
thị trường, kế hoạch hóa mềm dẻo, làm cho dân giầu, nước mạnh, nhân dân Miền
Nam có đời sống tự do, ấm no, hạnh phúc. Trên hai trụ cốt chính trị và kinh tế
vững mạnh, Miền Nam
sẽ phát triển toàn diện về xã hội,văn hóa, giáo dục,đạo đức, khoa học kỹ thuật
theo kịp đà tiến hóa chung của thời đại.
Chính những thành quả toàn diện trên sẽ
tạo sức mạnh đạt thắng lợi sau cùng, thống nhất đất nước trong một chế độ tự do
dân chủ pháp trị,bằng sự ưu thắng của một Miền Nam dân chủ giầu có, văn minh
trên chế độ độc tài đảng trị Miền Bắc nghèo nàn và lạc hậu,đại đa số nhân dân
thì đói khổ lầm than, đói nghèo tư do và cơm áo và hạnh phúc chỉ có trên khẩu
hiệu tuyên truyền của “Đảng ta và Nhà nước ta”(trừ thiểu số giai cấp thống trị là
những cán bộ đảng viện cộng sản có chức có quyền lắm bạc nhiều tiền như thực tế
cho thấy,kể từ khi Việt cộng nắm quyền đến nay).
Thắng lợi sau cùng này của Việt quốc sẽ
tương tự như Tây Đức dân chủ pháp trị, kinh tế thị trường tự do giầu mạnh,nhân
dân được sống tự do,ấm no, hạnh phúc, đã ưu thắng trên Đông Đức độc tài đảng
trị, kinh tế quốc doanh trì trệ (độc
quyền nhà nước chỉ huy, hoạch định cứng rắn…), nhân dân sống thiếu tự do, thiếu
tiện nghi vật chất cũng như tinh thần so với dời sống cao của nhân dân Tây Đức,
vào cuối thập niên 1980.
Vậy thì:
2.- Việt quốc sẽ thắng Việt cộng vào thời
điểm nào?
Nếu Việt quốc có điều kiện thời gian thực
hiện theo đúng sách lược tổng quát vừa trình bầy ở phần trên, thì Việt quốc thắng
Việt cộng cũng không thể xẩy ra vào ngày 30-4-1975 và cũng không thể sớm hơn
chiến thắng của Tây Đức dân chủ pháp trị đối với Đông Đức độc tài đảng trị
(cuối thập niên 80).Vì nó còn tùy thuộc nhiều điều kiện chủ quan (đối với hai phe nội thù) và khách quan (chiếu hướng chiến lược toàn cầu của các
cường quốc cực).
Vì nếu giả định rằng Việt quốc ở Miền Nam
đã đập tan được cuồng vọng xâm lăng của Cộng sản Bắc Việt, buộc được Việt cộng
phải rút hết lực lượng vũ trang về Miền Bắc, chấm dứt tham vọng “Giải phóng Miền Nam,
thống nhất đất nước”. Sau đó, chính quyền VNCH phải đã tồn tại được
cho đến hôm nay, thành công trong sách lược chống cộng, tạo cho Miền Nam một
thực chất và thực tế như Nam Hàn hiện nay , thì quá lắm cũng chỉ duy trì được
tình trạng qua phân lãnh thổ như chế độ Bắc Hàn độc tài đảng trị nghèo nàn lạc
hậu và Nam Hàn dân chủ pháp trị giầu có hiện nay (sau 3 năm Bắc Hàn mở cuộc xâm lăng Nam Hàn (1950-1953) bị chặn đứng)để
chờ cơ may thống nhất Triều Tiên một cách hòa bình với ưu thắng của chế độ dân
chủ giầu mạnh của Nam Hàn trên chế độ Bắc hàn độc tài nghèo đói.
Thế nhưng thực tế Việt quốc đã đánh mất cơ
hội để có được thực trạng như Nam Hàn, để chủ động thắng Việt cộng theo phương
cách hòa bình.
Vì trong quá khứ Việt quốc đã không tạo được
các điều kiện cần và đủ để tồn tại, tạo tiền đề chủ động thắng Việt cộng trong
tương lai như Nam Hàn.Thực tế, vì vậy Việt quốc đã bị Hoa Kỳ bỏ rơi không
thương tiếc khi có nhu cầu thay đổi chiến lược, để cho Việt cộng có điều kiện
thuận lợi tạo được một chiến thắng ăn theo (bất
chiến tự nhiên thành),chiếm đoạt được Miền Nam, chế độ VNCH đã sụp đổ hoàn
toàn.
Vậy thì, chỉ trong giả định lịch sử không
thôi, nếu Việt quốc thắng Việt cộng vào bất cứ thời điểm nào trong quá khứ thì…
II/- ĐIỀU GÌ SẼ XẨY RA NẾU
VIỆT QUỐC THẮNG VIỆT CỘNG?
Điều có thể khẳng định không sợ sai lầm,
rằng nếu Việt quốc thắng Việt cộng, Việt quốc sẽ không hành xử như Việt cộng,vì bản chất, lập trường,
phương thức để thành đạt mục tiêu lý tưởng của Việt quốc hoàn toàn khác Việt
cộng.
Vì
vậy, nếu trong giả định lịch sử Việt
quốc thắng Việt cộng, theo suy luận của chúng tôi, chính quyền Việt quốc lúc
đó,có thể lấy kinh nghiệm từ sự thống nhất hai miền Nước Đức (Vì Việt quốc có thắng Việt cộng cũng không
thể sớm hơn) hay từ sự thống nhất Bắc và Nam Hàn (nếu Hàn Quốc thắng Hàn cộng sớm hơn Việt quốc). Tất nhiên, chính
quyền Việt quốc vẫn phải chủ động sáng tạo những gì phải làm và cách làm phù
hợp với thực trạng và nhu cầu của Đất nước lúc bấy giờ, sao cho có hiệu quả cao
nhất. Nghĩa là việc lấy kinh nghiệm từ hai nước Đức và Hàn quốc (nếu có thể ) phải có chọn lọc,để chỉ dùng
những chủ trương, chính sách, phương cách nào thích dụng với thực trạng Việt Nam.
Từ suy luận tổng quát trên, chúng tôi nghĩ
rằng chính quyền Việt quốc chắc chắn thực
hiện khác những gì Việt cộng đã, đang làm từ sau ngày 30-4-1975 đối với Việt
quốc, đã gây tổn hại nghiêm trọng, toàn diện và lâu dài cho dân tộc (gây thêm hận thù, phân hóa dân tộc) và
cho đất nước (suy đồi toàn diện…)
Chẳng hạn vào lúc giao thời, đối với cơ
cấu chính quyền và các viên chức chính quyền dân sự cũng như quân sự của chế độ
Việt cộng,chắc chắn sẽ không bị Việt quốc đầy ải nhiều năm trong “các trại tù tập trung cải tạo”.Vì bản
chất và cách thắng của Việt quốc có khác, nên cách hành xử sau khi thắng cuộc
cũng khác Việt cộng.
Việt cộng đã giải tán hoàn toàn cơ cấu tổ
chức chính quyền, bắt giam dài hạn, đầy ải, xỉ nhục các viên chức chỉ huy guồng
máy chính quyền Việt Nam Cộng Hòa, dân sự,quân sự, hành chánh, chuyên môn các
cấp các ngành (gọi chung Việt cộng gọi là
“ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn”) thiết lập và thay thế ngay bằng các cấp chỉ
huy và viên chức Việt cộng từ trung ương đến địa phương ở Miền Nam.Đồng thời
Việt cộng dùng chế độ hộ khẩu kềm kẹp nhân dân, dùng quân đội, công an, tòa án
nhân dân,nhà tù, pháp trường đàn áp, sát hại dã man những người dân Miền Nam mà
họ cho là “phản động” chống lại chế độ, vi phạm nghiêm trọng các nhân quyền,
dân quyền,bất chấp luật pháp quốc tế vốn có và được tôn trọng trong thế giới
văn minh đương thời.
Nhưng nếu Việt quốc thắng Việt cộng, chắc chắn Việt
quốc sẽ không hành động dã man, rừng rú
như Việt cộng đã đối xử với Việt quốc,vốn là những người anh em cùng mầu da,
sắc máu có chung nguồn gốc dân tộc. Việt quốc sẽ từng bước ổn định tình hình
theo một quá trình thời gian thích hợp, trên bình diện pháp lý,chính trị, kinh
tế, tài chánh,văn hóa giáo dục cũng như thực tế xã hội. Tất cả đều được thực
hiện theo một tiến trình thời gian thích hợp,đúng những nguyên tắc và chuẩn mực
của một chế độ dân chủ pháp trị được thể hiện trong Hiến pháp và luật pháp quốc
gia thống nhất, với các quyền tự do, dân chủ, nhân quyền căn bản được tôn
trọng, bảo vệ và hành xử cho mọi công dân không phân biệt giai tầng xã hội hay
nguồn gốc quá khứ là Việt cộng hay Việt quốc. Nghĩa là Việt quốc sẽ hành động
đúng cung cách một chính quyền của một chế độ dân chủ pháp trị trong cộng đồng
thế giới văn minh, biết tôn trọng luật pháp quốc gia cũng như luật pháp quốc
tế.Những kẻ phạm pháp, dù gốc Việt quốc hay Việt cộng,dù có chức có quyền hay
dân giả,kể từ sau ngày “Việt quốc thắng Việt cộng” thống nhất đất nước
một cách hòa bình, nếu phạm pháp đều được xét xử công minh, nếu xét thấy có tội
sẽ bị nghiêm trị theo đúng pháp luật.(chứ
không phải bắn giết, bỏ tù bừa bãi, không cần xét xử, nếu có xét xử thì theo
lệnh của “Đảng” không theo pháp luật, vì không có pháp luật mà chỉ có “nghị
luật” là những nghị quyết của Đảng được thể chế hóa…như Việt cộng đã làm sau
30-4-1975 cho đến nay).
Thực tế là, lãnh đạo các cấp, các ngành chính
quyền dân sự, quân sự,kinh tế,hành chánh, chuyên môn trong chế độ Việt cộng ở
Miền Bắc sẽ không bị bắt bớ tù đầy như Việt cộng “Tập trung cải tạo ngụy quân ngụy
quyền Saigon” sau ngày 30-4-1975. Tât cả đều được sự bảo vệ của Hiến
pháp và luật pháp và chỉ bị xét xử kết án tù đầy đối với những kẻ vi phạm pháp
luật sau ngày Việt quốc thắng Việt cộng. Nghĩa là nguyên tắc bất hồi tố của
luật pháp được áp dụng chung cho Việt cộng cũng như Việt quốc, cho mọi người
dân, trừ một số cá nhân đã phạm những tội ác diệt chủng hay chống nhân loại
trong quá khứ, như một số lãnh đạo cộng sản ở nước Đức và một số nước cộng sản
Đông Âu sau ngày sụp đổ đã bị đưa ra xét xử và kết án (thuộc tội hình, không áp dụng thời tiêu và không được hưởng nguyên tắc
bất hối tố của luật pháp).
III/- KẾT LUẬN:
Tựu chung,trong giả định, nếu Việt
quốc thắng Việt cộng, điều gì sẽ xẩy ra?
Chúng ta chỉ có thể trả lời là Việt quốc sẽ hành động hoàn toàn khác những gì
mà Việt cộng đã làm kể từ sau ngày 30-4-1975.Vì Việt quốc có bản chất, lập
trường, phương thức để thành đạt mục tiêu lý tưởng của Việt quốc hoàn toàn khác
Việt cộng.Do đó, các hành động của Việt quốc chắc chắn sẽ dẫn đến những hiệu quả
tốt đẹp, toàn diện cho dân tộc và đất nước, đáp ứng đúng ý nguyện của toàn dân
Việt, chứ không đưa đến những hậu quả tàn hại toàn diện cho dân tộc và đất nước,
trái với ý nguyện của nhân dân như hôm nay do các hành động của Việt cộng từ
sau ngày 30-4-1975 gây ra.
Vì vậy, những ai chỉ căn cứ vào hiện tượng
Việt quốc “đánh” Việt quốc như đòn thù,chỉ vì bất đồng chính kiến, với cường độ
căm thù như căm tù Việt cộng, để hoài nghi cho rằng: Nếu ngày 30-4-1975 Việt
Quốc thắng Việt Cộng, liệu “Bên thắng cuộc Việt Quốc” có đối xử với “Bên thua cuộc Việt Cộng”, như Việt cộng đã
làm sau ngày 30-4-1975 đối với Việt quốc hay còn tệ hại hơi nhiều, chỉ là sự võ
đoán, sai lầm. Sự hoài nghi này hoàn toàn chủ quan, đầy cảm tính và không thực
tế.
Vì thực tế, hành vi của một số người Việt
quốc “đánh” Việt quốc chỉ là một số rất ít, do lòng căm thù Việt cộng cao độ đã
“giận cá chém thớt’ nên đã trút căm
thù Việt cộng lên đầu anh em nào có lời nói,thái độ, hành động, phương thức
chống cộng khác mình, cho là có lợi cho Việt cộng. Hiện tượng này không thể
phản ánh nhận thức, quan điểm chống cộng cho toàn khối Việt quốc chân chính và
không nhất thiết họ sẽ là những người lãnh đạo đất nước sau khi Việt quốc thắng
Việt cộng trong giả định lịch sử (quá khứ)
hay giả định thực tế (tương lai). Vả
lại dù họ có nằm trong thành phần lãnh đạo đất nước thì ai cũng phải lãnh đạo
trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật và cũng phải tuân thủ luật pháp quốc tế
trong cộng đồng thế giới văn minh ngày nay, chứ không thể tùy tiện cảm tính bốc
đồng của cá nhân hay một phe nhóm nào được nắm quyền lãnh đạo đất nước hậu Việt
cộng.
Thiện Ý
Houston,ngày 7 thảng 4 năm 2015
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.